THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Trên võ trường và không gian xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, lần này chín phái lớn tới, các cường giả đều tới nơi này. Trong võ trường, Tạ Vũ là nhân vật thiên kiêu của thành Huyễn Vương, tuy không phải chói mắt nhất nhưng việc hắn chết vẫn thu hút ánh mắt của mọi người.

Đơn giản là vì một kiếm này quá bất ngờ.

Bọn họ không biết Tạ Vũ đã trải qua chuyện gì, làm thế nào lại bị một kiếm giết chết, bọn họ không nhìn rõ, làm thế nào mà một nhân vật mạnh mẽ ở cảnh giới Thiên Cương tầng sáu của thành Huyễn Vương còn chưa kịp thể hiện thực lực của mình đã bị một kiếm giết chết. 

Chính vì nhìn không hiểu nên mới đáng sợ.

Trong tay thanh niên áo đen chỉ có một thanh binh khí bình thường, mà lúc này món binh khí bình thường kia đang nhỏ máu, vết máu đó là của là một vị nhân vật thiên kiêu thành Huyễn Vương.

Ở trong đám người, trái tim Vân Nhu đập thình thịch, ngay khi Tần Vấn Thiên đâm kiếm ra, sự căng thẳng của nàng tăng lên đỉnh điểm. Ngay khi mũi kiếm đâm vào yết hầu Tạ Vũ, thậm chí nàng có loại cảm giác hít thở không thông, đến lúc này vẫn chưa bình phục lại, trái tim vẫn nhảy lên thình thịch. 

Điều này làm cho nàng có chút hiếu kỳ về người thanh niên mặc áo đen kia, thật là mạnh.

Hai người bên cạnh nàng đã há hốc mồm từ lâu, bọn họ còn tưởng rằng Tần Vấn Thiên mang theo thần binh thượng phẩm cấp bốn là để tới tham gia bài kiểm tra của chín phái lớn thế nhưng hắn lại chỉ dùng một món binh khí bình thường.

Trong giây lát trên võ đài có vài bóng người đứng lên, vẻ mặt lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra sát khí đáng sợ. 

Bọn họ chính là cường giả của La Hầu môn, Tạ Vũ là nhân vật thiên kiêu của La Hầu môn bọn họ, bị thanh niên áo đen kia giết chết.

Lúc này bọn họ mới lĩnh hội được dụng ý câu nói vừa rồi của Tần Vấn Thiên.

Chỉ hỏi một câu, trên sàn diễn võ có thể giết người hay không? 

Ánh mắt người của chín phái lớn và hoàng thất hoàng triều Đại Thương cũng đều hướng về Tần Vấn Thiên. Thanh niên áo đen nắm chặt trường thương, kiếm dài bình thường không hề run rẩy, giống như bất động, tay hắn quá vững, không hề nhúc nhích.

Ánh mắt của hắn lại nhìn về Kim Diễm, một luồng ánh mắt giống như là một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào hai mắt Kim Diễm, làm cho hắn tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

Ngăn cản trước mặt Tần Vấn Thiên không chỉ có Tạ Vũ, còn có cả Kim Diễm hắn nữa. 

Nghĩ vậy trong nháy mắt khí tức trên người Kim Diễm điên cuồng bộc phát ra, lửa cháy ngập trời, huyết mạch cuồn cuộn, nhiệt độ chung quanh tăng vọt lên nhanh chóng.

Uỳnh!

Kiếm dài trong tay Tần Vấn Thiên đâm thẳng ra, vẫn không chút tiếng động nhưng đủ nhanh, nhanh đến tiếng cũng không kịp truyền vào trong tai mọi người. 

Lúc này đây, những cường giả kia đều ngưng mắt nhìn một kiếm này của Tần Vấn Thiên. Một kiếm này của hắn dường như không nhìn ra có gì lạ thường, hoặc có lẽ là bọn họ không biết nên hình dung một kiếm đáng sợ này như thế nào, đáng sợ đến mức không có cách nào nhận xét.

Bọn họ càng không biết lúc này Kim Diễm đang trải qua những gì, ngay khi một kiếm nhìn như không có gì đặc biệt này đâm ra, hắn cũng đã cảm thấy tử thần đang gọi mình. Trong đầu hỗn loạn, giống như rơi vào ma chướng, thế giới hắc ám như máu, bốn phương tám hướng chỉ có một cây kiếm dài sát phạt chém tới, thậm chí làm cho hắn không thể phán đoán phương hướng, giống như hắn chọn hướng nào cũng là chết.

- Phập. 

Tiếng động khẽ truyền ra, cuối cùng Kim Diễm cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tạ Vũ, hắn  hiểu được vì sao Tạ Vũ lại chết dưới một kiếm đơn giản như vậy. Không có một chút sức phản kháng nào, đến khi chính hắn đối mặt với một kiếm này mới biết được một kiếm ma quỷ này đáng sợ cỡ nào.

Hắn đắc tội với ai, vì sao muốn giết hắn?

- Kim Diễm, người thứ hai. 

Một giọng nói truyền vào trong tai, có vài phần cảm giác quen thuộc, lập tức trong đầu Kim Diễm chợt nhớ đến một bóng người, bóng người áo trắng vào lúc cường giả như mây đã dám cướp đoạt một nửa Thiên Tượng quả, sáu đại thiên kiêu vây công hắn, hắn chạy thoát, về sau lại điều động cường giả sáu đại thế lực truy sát hắn, tiếp tục bị Luyện Ngục chu tước của hắn đánh đuổi.

- Là hắn.

Trong đầu Kim Diễm hiện lên một luồng ý niệm, lập tức thân thể đổ gục xuống, lạnh lẽo, ý thức dần tiêu tan. 

- Kim Diễm.

Trên khán đài, một tiếng gọi khàn khàn phát ra, phía hoàng thất hoàng triều Đại Thương, một vị tân khách là cường giả của Kim Diễm thế gia đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn thân thể ngã xuống.

Kim Diễm và Tạ Vũ giống nhau, bị một kiếm giết chết. 

Hai nhân vật thiên kiêu chết trong tay cùng một người, cùng là một kiếm đâm tới, không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Hôm nay Tần Vấn Thiên, bốn loại ý chí võ đạo đều ở cảnh giới nhập hóa, thời gian luyện kích mười ngày, mỗi kích đâm ra đều có ý chí Thụy Mộng dung hợp trong đó. Bây giờ đổi thành dùng kiếm cũng giống như vậy, ý chí Thụy Mộng cảnh giới tầng hai, đối phương biết rõ đó là giả nhưng ý niệm mộng ma quá mạnh mẽ, ăn mòn ý chí, trực tiếp để sức mạnh ý chí của họ xông vào cảnh giới Mộng Ma, hơn nữa là kiếm thuật, dù Tạ Vũ và Kim Diễm cao hơn Tần Vấn Thiên một cảnh giới sao lại có thể không chết.

Ngày trước Tần Vấn Thiên cần sử dụng sức mạnh huyết mạch mới có thể đánh một trận cùng sáu đại nhân vật thiên kiêu nhưng hiện giờ hắn đã đột phá đến cảnh giới Thiên Cương tầng bốn, giết sáu đại nhân vật thiên kiêu này dễ như trở bàn tay, đây là ý chí võ đạo áp đảo. 

Đám người xung quanh sôi trào, liên tục có hai nhân vật thiên kiêu của hai đại thế lực thành Huyễn Vương bị một kiếm tiêu diệt, nhìn thi thể trên võ trường kia, nhịp tim của họ đều không thể bình thường trở lại.

Thủ đoạn người này thật ác độc, hơn nữa rất mạnh, rất điên cuồng.

- Sao bọn họ xứng tới đây tham gia kiểm tra của chín phái lớn? 

Tần Vấn Thiên vẫn cầm kiếm dài trong tay, chậm rãi chuyển qua, ánh mắt nhìn về cường giả mỗi phương trong võ trường, nói:

- Không ngờ Tạ Vũ và Kim Diễm này mang danh thiên kiêu ở thành Huyễn Vương nhưng lại giống như phế vật vậy. Không chừng nhân vật thiên kiêu của các thế lực khác như Phong Bằng thế gia, Kinh Tiêu kiếm tông cũng giống vậy chăng. Hay là tự mình cút xuống tránh ở chỗ này nữa kẻo sẽ mất mặt xấu hổ.

Một câu nói của Tần Vấn Thiên có thể nói là đắc tội với toàn bộ thiên kiêu của các thế lực trong thành Huyễn Vương. 

Thiên kiêu Phong Bằng thế gia, Phong Vân Hạc.

Thiên kiêu Ân gia, Ân Đình.

Thiên kiêu Kinh Tiêu kiếm tông, Kiếm Kinh Thiên. 

Lúc này bọn họ cũng đều đang ở trên sàn diễn võ, thanh niên áo đen này đúng là vô pháp vô thiên.

- Các hạ đừng quá ngông cuồng.

Ân Đình đi về phía trước mấy bước, trên người loáng thoáng có uy lực của sấm sét, hắn không biết Tạ Vũ và Kim Diễm trải qua một kiếm kia như thế nào, nếu không sợ rằng ngay cả đứng ra tiếp lời cũng không dám. 

Chẳng qua bây giờ hắn đang muốn bái vào cửa của Tử Lôi tông, sao có thể để mất mặt trước Tử Lôi tông.

- Ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào kiếm pháp của ngươi là có thể vô địch được sao?

Phong Vân Hạc hừ lạnh. Tốc độ của hắn là vô song, là người mạnh nhất trong các thiên kiêu. Tạ Vũ và Kim Diễm không tránh được một kiếm kia, hắn lại không có cho rằng mình cũng không thể. 

Kiếm Kinh Thiên không nói gì, trên người hắn tràn ngập kiếm ý mạnh mẽ, Kiếm Kinh Thiên của Kinh Tiêu kiếm tông, kiếm pháp Kinh Tiêu, nhanh như chớp, nghĩ rằng không thể chậm hơn kiếm pháp của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên cười lạnh lùng một tiếng, chỉ thấy tay hắn cầm kiếm dài, chậm rãi bước tới giữa võ trường, sau đó dừng lại, nhẹ như mây gió nói:

- Ba người các ngươi có thể cùng lên. 

Tiếng hắn thốt ra, trong võ trường có một làn gió nhẹ thổi qua, lay động tà áo đen trên người hắn.

Võ trường lớn này có rất nhiều nhân vật thiên tài, những thiên tài càng xuất chúng hơn so với thiên kiêu thành Huyễn Vương. Thậm chí có người bọn họ thông qua kiểm tra của chín phái lớn nhưng thanh niên áo đen tay cầm kiếm dài kia lại trở thành tiêu điểm tuyệt đối, thu hút ánh mắt của mọi người.

Phong Vân Hạc, Kiếm Kinh Thiên, Ân Đình, ba vị thiên kiêu cảnh giới Thiên Cương tầng sáu, trong tình huống bị làm nhục như vậy, bọn họ không thể tìm được lý do nào để tránh chiến. 

Tu vi của thanh niên áo đen chỉ là cảnh giới Thiên Cương tầng bốn, nếu bọn họ không ứng chiến thì còn mặt mũi nào ở lại võ trường, có tư cách gì trở thành đệ tử của chín phái lớn?

Mặc dù thiên phú của họ xuất chúng, vượt qua kiểm tra của chín phái lớn, sợ rằng chín phái lớn cũng không thu nhận.

- Không cần do dự, ba người cùng nhau, nếu không ngay cả cơ hội để các ngươi ra tay cũng không có. 

Tiếng Tần Vấn Thiên truyền ra lần nữa. Thân thể Ân Đình, Phong Vân Hạc và Kiếm Kinh Thiên đều động. Tuy ba đấu một không phải chuyện gì vinh quang nhưng Tần Vấn Thiên đã diệt Tạ Vũ và Kim Diễm, nếu bọn họ vì chút thể diện mà độc chiến với Tần Vấn Thiên thì bọn họ vẫn không dám.

Bùng nổ võ mệnh thiên cương, Kiếm Kinh Thiên chém ra một kiếm mang tính dò xét, kiếm khí cuồng bạo hóa thành sóng to gió lớn, cuồn cuộn lao về phía Tần Vấn Thiên.

Ân Đình ra tay cùng lúc, thân thể hắn vọt lên, quan sát Tần Vấn Thiên phía dưới, hét lên một tiếng, trong không trung xuất hiện một chưởng ấn sấm sét khủng bố, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên. 

Thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao, phóng ra một kiếm, trong nháy mắt hắn không còn im hơi lặng tiếng như vừa rồi, cả người giống như một vị bá chủ tuyệt đại, chất chứa khí thế ngập trời.

Kiếm ra, hư không rạn nứt, chưởng ấn sấm sét nổ ra ầm ầm, thân thể Tần Vấn Thiên lao ngược lên trên, giết Ân Đình.

Nhanh, tốc độ quá nhanh, Tần Vấn Thiên xuất kiếm, chưởng ấn sấm sét bị đánh vỡ, đồng thời tránh được kiếm uy kinh trời. 

Phong Vân Hạc cũng tới, ngay khi Kiếm Kinh Thiên và Ân Đình ra tay, hắn liền động thủ, giống như một con đại bàng, áp về phía Tần Vấn Thiên, chưởng ấn màu vàng kim mang theo sức mạnh vô địch giết thằng về phía Tần Vấn Thiên.

Tay trái Tần Vấn Thiên đánh ra một chưởng, giống như có một ngọn núi đập tới, thân thể hắn lại không dừng lại chút nào, mang theo tư thế bá đạo tiếp tục phóng lên cao, ý chí võ đạo Đại địa của Ân Đình ép xuống, thân thể cảm thấy Tần Vấn Thiên vô cùng nặng nề nhưng không ngăn cản được quyết tâm giết Ân Đình của hắn.

- Ngăn hắn lại. 

Bóng người Kiếm Kinh Thiên lóe lên, nhanh chóng lao tới, hai tròng mắt Ân Đình như tia chớp, trong cơ thể có sức mạnh sấm sét ngập trời xung kích ra, hội tụ thành một thanh kiếm sấm sét khổng lồ, dung nhập sức mạnh ý chí võ đạo, chém giết lao về phía trước.

Huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên cuồn cuộn, Lực ý chí võ đạo và Yêu ý chí võ đạo đồng thời bùng nổ trên cánh tay phải, kiếm dài sát phạt ra như thế chẻ tre.

Tần Vấn Thiên nghịch thế xung thiên, kiếm dài chỉ thẳng trời cao, là tuyệt đại bá vương, một kiếm này thần cản giết thần. 

Uỳnh! Cự kiếm sấm sét nát bấy, bất kỳ sức mạnh nào cũng không đỡ nổi một kiếm chất chứa quyết tâm phải giết này, trong đầu  Ân Đình bỗng nhiên xuất hiện một cảnh máu tanh, giống như cả thế giới đều biến mất.

- Người thứ ba.

Tiếng Tần Vấn Thiên truyền vào trong tai, lập tức đâm một kiếm bá đạo vào người hắn, làm cho người xung quanh cảm thấy toàn thân đều rung động mạnh. 

Ân Đình đã chết, đây là vị thiên kiêu thứ ba ngã xuống.

- Giết!

Kiếm Kinh Thiên chứng kiến Ân Đình bị diệt lại sinh ra một loại bi thương, giống như Ân Đình bị diệt là kết cục của hắn. 

Một kiếm kinh hãi, trên không giống như bị kiếm chôn vùi.

Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên giết chết Ân Đình, kiếm dài xoay vòng, quét ngang ra như gậy gỗ, đập vào chưởng ấn màu vàng của Phong Vân Hạc, thân thể hắn dựa vào đấy mà phóng lên cao như một cơn gió, trực tiếp rời khỏi công kích kiếm khí.

- Thật nhanh. 

Tần Vấn Thiên từng tu hành Bằng Thiểm thần thông, giống như chim đại bàng, lại chất chứa máu yêu, đương nhiên tốc độ rất nhanh. Hắn đứng trên không trung quan sát hai người phía dưới, thu hồi kiếm dài, lập tức vươn tay gỡ búa trên lưng xuống, thân thể hắn vút lên, hướng thẳng về phía Kiếm Kinh Thiên.

- Ta không tin.

Kiếm Kinh Thiên lạnh lùng nói, nhát kiếm võ mệnh Thiên Cương trực tiếp cắt trời mà phóng ra, Tần Vấn Thiên không né tránh, trực tiếp bổ một búa xuống. 

Một búa mở trời, một búa này bổ xuống, trời đất đều run rẩy, khi bổ xuống võ mệnh thiên cương thì Kiếm Kinh Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, võ mệnh thiên cương đều như là muốn vỡ vụn. Hắn chỉ thấy một tia búa sáng nện xuống, thân thể không tự chủ được run rẩy, nhanh chóng lui về phía sau, uy áp tích chứa trong một búa đó làm hắn cảm thấy kinh hãi.

- Bổ!

Tần Vấn Thiên chợt quát một tiếng, búa bổ xuống, vang lên tiếng bịch, Kiếm Kinh Thiên đang lui về sau, bỗng nhiên ấn đường bị chém, một đường từ ấn đường xuống, máu tươi văng ra. 

- Đây là kiếm pháp!

Kiếm Kinh Thiên phun ra một câu, thân thể rơi từ trên không xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc