THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Tần Vấn Thiên vẫn ở lại trên chiến đài chứ chưa rời khỏi, chỉ thấy Tư Không Minh Nguyệt đứng ở trên chiến đài đối diện nhìn sang bên này.

Tư Không Minh Nguyệt không nói gì, hơi thở chết chóc tràn ra, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.

- Tần Thương và Tần Chí ở đâu?

Tần Vấn Thiên hỏi Tư Không Minh Nguyệt. Nếu như Tư Không Minh Nguyệt đã vì một câu nói của Tiêu Luật mà đối phó với hắn thì quan hệ giữa Tư Không Minh Nguyệt và Tiêu Luật chắc là rất tốt, hắn ta hẳn sẽ biết Tần Thương và Tần Chí.

- Tần Thương, Tần Chí.

Tư Không Minh Nguyệt lộ vẻ suy tư, sau đó hắn ta nhìn Tần Vấn Thiên và nói:

- Bọn chúng biết được tin phụ thân của mình bị giam giữ, nay chắc là đã đến tiền tuyến rồi, chúng dù sao cũng là người thân của người được chọn làm thái tử phi của nước Tuyết Vân chúng ta, nước Tuyết Vân chúng ta cũng không cần phải làm khó hai kẻ tép riu.

Tư Không Minh Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý đến Tần Thương và Tần Chí, hai kẻ này hoàn toàn không có giá trị gì với nước Tuyết Vân hết.

- Có lẽ ta nên đính chính lại một chút, Tần Dao tỷ hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với thái tử nước Tuyết Vân cả. Tỷ ấy cũng sẽ không trở lại nước Tuyết Vân nữa.

Tần Vấn Thiên nhìn Tư Không Minh Nguyệt, đớp trả nhau không nhân nhượng

- Mọi người trên dưới nước Tuyết Vân đều biết cô ta là một trong những người được chọn để làm thái tử phi. Vậy nên dù cho cô ta ở đâu thì cũng phải về thôi, nếu không thì mặt mũi của thái tử nước Tuyết Vân biết để đi đâu chứ.

Tư Không Minh Nguyệt lên tiếng, sau đó từ từ xoay người, quay lưng lại với Tần Vấn Thiên rồi bước về phía xa.

- Ngươi vẫn nên lo cho mình trước đi, trong cuộc đấu ngày mai, nếu như Tần Dao tiểu thư giải thích và xin lỗi thái tử điện hạ thì có lẽ ta đây sẽ nương tay.

Tư Không Minh Nguyệt quay lưng lại với Tần Vấn Thiên, nói. Xin lỗi mà hắn ta nói đến tất nhiên là chỉ việc Tần Dao tự ý ở lại nước Sở mà không trở lại nước Tuyết Vân.

- Thật là ngông cuồng.

Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng rời đi của Tư Không Minh Nguyệt, lúc đầu thái tử nước Tuyết Vân Tiêu Luật rất có khả năng đã lợi dụng Tần Dao để đạt thành giao dịch gì đó với Sở Thiên Kiêu. Bây giờ lại còn trách Tần Dao không về nước Tuyết Vân.

Chỉ có điều, Tần Dao ở lại nước Sở thì thái tử nước Tuyết Vân Tiêu Luật sẽ bị mất mặt, vì dù gì thì Tần Dao cũng không đưa ra được bất cứ lí do gì.

Nhưng nếu như lúc đầu Tần Dao trở thành vật hy sinh để Sở Thiên Kiêu dụ Tần Xuyên, bị hoàng thất khống chế thì e rằng nước Tuyết Vân sẽ có cách làm khác rồi.

- Đối thủ này không dễ đối phó đâu, nếu như không được thì đừng tranh ba vị trí đầu nữa.

Nhược Hoan đứng bên cạnh nói nhỏ với Tần Vấn Thiên, cô ấy đã từng giao đấu với Tư Không Minh Nguyệt nên biết đòn tấn công của Tư Không Minh Nguyệt bá đạo cường đại thế nào.

- Không tranh ư?

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn phương xa, đã đứng trên võ đài của Quân Lâm yến rồi thì sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ như thế được đây.

Ngẩng đầu nhìn lên trên đài, Tần Vấn Thiên nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc.

Phía Mạc gia có Mạc Khuynh Thành, trên gương mặt cô ấy là nụ cười xán lạn. Cô giơ nắm tay lên như đang cổ vũ cho hắn.

An Lưu Yên, Dương Trầm và cả Phong Bình của Thần Binh các đều có mặt và gật đầu với hắn.

Ở chỗ học viện Đế Tinh thì có Mạc Thương lão sư mỉm cười nhìn về phía hắn, hơn nữa Tần Vấn Thiên nhìn thấy sau lưng Mạc Thương có một người đội đấu lạp, tuy là người đó chỉ yên lặng ngồi đấy nhưng Tần Vấn Thiên vẫn nhận ra đó chính là Nhậm Thiên Hành.

Những ánh mắt nhìn hắn đó đều chứa sự kì vọng, ngóng trông hắn sẽ phát ra ánh sáng thuộc về mình trong vòng đấu cuối cùng của Quân Lâm yến.

Tuy Lạc Thiên Thu là người của học viện Đế Tinh nhưng thực ra Lạc Thiên Thu hoàn toàn không đại diện cho học viện Đế Tinh. Thậm chí có thể nói hắn ta là đối tượng mà học viện Đế Tinh muốn ngăn cản, hắn ta đại diện cho Cửu Huyền cung.

Âu Thần tuy là học viên của học viện Đế Tinh nhưng vì hắn ta là người của Âu gia quyền quý chốn hoàng thành, vì thế hắn đại diện cho Âu gia nhiều hơn là học viện Đế Tinh.

Chỉ có Tần Vấn Thiên hắn và Nhược Hoan mới hoàn toàn là học viên của học viện Đế Tinh, điều mà học viện Đế Tinh mong muốn nhìn thấy nhất là Tần Vấn Thiên và Nhược Hoan có biểu hiện xuất sắc.

Tần Vấn Thiên thấy người của học viện Đế Tinh vẫn chưa rời đi thì bèn cất bước đến chỗ khán đài của học viện Đế Tinh.

- Sao thế?

Mạc Thương nhìn thấy Tần Vấn Thiên qua bên này thì liền cười hỏi.

- Lão sư, ta muốn đến Thiên Hà điện, nhưng ta không có quyền hạn lên phía trên.

Tần Vấn Thiên lên tiếng.

- Ta dẫn ngươi đi.

Sau lưng Mạc Thương, Nhậm Thiên Hanh đội đấu lạp bình tĩnh nói, trực tiếp mở cửa sau cho Tần Vấn Thiên.

- Được.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu, sau đó đi cùng Nhậm Thiên Hành đến học viện Đế Tinh.

Hôm nay, các sòng bạc lớn của phường Thiên Diệu trong hoàng thành hoàn toàn điên cuồng rồi. Chỗ nào cũng kín người hết chỗ, nhất là Túy Diệu lâu gần Sở Vương đài, dù có chen cũng không chen vào được.

Lần chia tổ đầu tiên của vòng thứ ba đã xong, tỉ lệ đặt cược cho chín trận đấu đều đã xuất hiện.

Tổ một gồm Lạc Thiên Thu, Đệ Nhị Kiếm, Nhược Hoan, người được đánh giá cao nhất là Lạc Thiên Thu, tiếp đó là Đệ Nhị Kiếm, cuối cùng là Nhược Hoan.

Tổ hai có Tư Không Minh Nguyệt, Tần Vấn Thiên, Sở Trần, Tư Không Minh Nguyệt được mọi người đánh giá cao nhất, về phần hai người Tần Vấn Thiên và Sở Trần đều mở một nửa. Nói cách khác, trong trận đấu giữa Tần Vấn Thiên và Sở Trần, dù ai thắng thì tỉ lệ đều là một ăn hai, phải xem xem ngươi tin ai hơn thôi.

Tổ ba gồm Âu Thần, Cô Tinh, Hầu Thiết, người được xem trọng nhất là Âu Thần, kế đó là Cô Tinh, cuối cùng mới là Hầu Thiết.

Người được coi trọng nhất trong ba tổ là Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Âu Thần, tỉ lệ ba người họ đạt được ba vị trí đầu là lớn nhất.

Tỉ lệ Tần Vấn Thiên đoạt được quán quân vẫn không thay đổi gì, vẫn là một ăn bốn trăm.

Tuy nhiên, tỉ lệ đặt cược hắn có mặt trong tam giáp đã có chút thay đổi, một ăn tám mươi, nhưng điều này không thay đổi điều gì vì vẫn chỉ có cực ít người tin tưởng Tần Vấn Thiên.

Hắn rất khó có thể lọt vào tam giáp, vì hắn nhất định sẽ thua dưới tay Tư Không Minh Nguyệt. Nếu hắn muốn vào được tam giáp thì chỉ còn một cách là giành được vị trí thứ tư hoặc thứ bảy, sau đó tiếp tục đánh vào vòng trong, giao đấu với một người khác trong tam giáp ngoài Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt và đánh bại hắn ta.

Nhưng chuyện này có độ khó rất cao, gần như là bất khả thi.

Về phần hai người Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt, mọi người đều cho rằng hai người họ không thể bị đánh bại.

Trong học viện Đế Tinh vẫn không có người nào, sự quan tâm của các học viên học viện Đế Tinh giành cho Quân Lâm yến vượt xa các học viện võ phủ khác, bởi vì học viên của học viện Đế Tinh là “khách quen” của Quân Lâm yến.

Bọn họ đều hy vọng có một ngày bọn họ có thể đứng đó, vang danh khắp nước Sở.

Tầng thứ năm Thiên Hà điện.

Tần Vấn Thiên ngồi khoanh chân, lần này hắn không từ từ thả bước như lần trước mà lên thẳng trên này luôn.

Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một dải thiên hà đầy sao.

Từng vòng đường vân tụ lại với nhau, ngay sau đó biến thành nắm đấm đáng sợ, xuất hiện từ trên xuống dưới, hình bóng nắm đấm lóe lên khắp bầu trời, sau đó nhập thẳng vào não hải của hắn.

- Ầm!

Ý chí của Tần Vấn Thiên không ngừng chịu đựng chấn động, dường như trong đầu hắn đang liên tục phát ra tiếng vang ‘ầm ầm’ nhưng hắn vẫn vững như bàn thạch.

Đến tầng thứ năm, hắn vẫn có thể nhìn rõ văn lộ thiên hà và những công kích chấn động đó đã là cực khó rồi, nếu đổi lại là người khác thì căn bản không thể chịu được, hắn có thể làm được điều này là do hắn có cảm tri lực cường đại.

Chịu đựng sự chấn động hồi lâu trên tầng thứ năm, Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng từ từ quen với công kích đè ép này, hắn dần dần chịu đựng được, nhưng hắn vẫn không mạo muội lên trên. Lần trước lúc lên tầng thứ sáu, hắn đã cảm nhận được đòn tấn công ở đó đáng sợ biết nhường nào.

Trời dần tối lại, trên tầng thứ năm của Thiên Hà điện có một khoảng trời sao, nhưng ngoại trừ lão nhân thủ điện ra thì vốn không có ai ở gần Thiên Hà điện cả, thế nên vẫn chưa phát hiện ra ánh sáng của Thiên Hà điện.

Đêm dần sâu hơn.

Học viện bây giờ có vài phần tịch mịch, lúc này có một nữ sinh trở về học viện Đế Tinh đang nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trải đầy trời, miêng nở nụ cười mỉm.

Nghe nói trong Quân Lâm yến có bốn học viên của học viện Đế Tinh, bọn họ đều vô cùng rực rỡ, đến bao giờ cô mới được như họ đây.

Đúng vào lúc này, một luồng sáng chiếu tới đây khiến cho nữ sinh đó ngây ra, trên vòm trời dường như xuất hiện thêm một bầu trời sao nữa, thắp sáng cho bóng đêm ở học viện Đế Tinh.

Nữ sinh đó đứng bật dậy, mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy ở một chỗ nào đó đang phát ra ánh sáng chói mắt giống như trời sao.

- Là Thiên Hà điện, ánh sáng chợt lóe rồi tắt lần trước lại sáng lên rồi.

Cơ thể của nữ sinh đó hơi run lên, ngay sau đó cô ấy chạy về phía Thiên Hà điện. Lúc đến bên ngoài Thiên Hà điện, côấy thấy ánh sáng ở tầng thứ sáu lóe lên, trong lòng cô rung động mãnh liệt.

Tầng thứ sáu, có người đã bước lên được tầng thứ sáu của Thiên Hà điện, đó là vị tiền bối nào của học viện Đế Tinh thế?

Cô đã từng được nghe kể về truyền thuyết của Thiên Hà điện, bước lên được tầng thứ sáu đồng nghĩa với việc có cơ hội kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh tầng trời thứ sáu. Kể cả những sự tồn tại đáng sợ như những người đạt đến Thiên Cương cảnh cũng chỉ có thể kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh tầng thứ tư mà thôi, tầng thứ sáu cần cảm tri lực tinh thần cường đại cỡ nào đây?

Hơn nữa, lực cảm ứng tinh thần đáng sợ chỉ có thể khiến ý thức của ngươi đến được thiên hà tầng thứ sáu nhưng áp lực đến từ đó cũng đủ để ép nát ý thức của ngươi.

Bầu trời đêm phía trên học viện Đế Tinh bị thắp sáng hồi lâu không tắt, những người còn lưu lại học viện Đế Tinh đều đang cảm thán suy đoán xem học viện Đế Tinh có vị tiền bối cường đại thế sao, cảm tri lực của người đó đáng sợ quá đi thôi.

Đêm càng lúc càng sâu, ánh sáng đó vẫn không tắt, nữ sinh kia ngồi ở một góc cách xa Thiên Hà điện. Hai mắt của cô hơi nhắm lại, dường như đang ngủ gật.

Nhưng đúng lúc này, có một chấn động rất nhỏ truyền đến, nữ sinh đột nhiên mở bừng hai mắt, ngay sau đó cô ấy nhìn thấy bóng của một thiếu niên bước ra từ Thiên Hà điện. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, thiếu niên đó liếc về phía cô ấy một cái, sau đó thì quay người rời đi.

Thế nhưng trong lòng thiếu nữ này lại run rẩy mãnh liệt, không nhịn được kêu lên một tiếng kinh hãi, cô ấy lập tức lấy tay che miệng lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ

Cô ấy đã nhìn thấy ai đây?

Đó là Tần Vấn Thiên!

Cô ngẩng đầu lên nhìn, Thiên Hà điện đã không còn ánh sáng nữa, không còn bầu trời sao, nhưng qua hồi lâu cô ấy vẫn không thể bình tĩnh lại được!

Bình luận

Truyện đang đọc