THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Hỏa Mân Côi đánh bại Diêm Vương xong liền rời đài Địa Ngục, không được bao lâu, Bạch Lộc Di về tới chỗ ngồi khán đài, chỉ thấy Tần Vấn Thiên cười như không cười mà nhìn nàng.

- Nhìn cái gì?

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên nhìn mình chằm chằm, lộ ra tia thần sắc khác thường.

- Hỏa Mân Côi.

Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói ở bên tai Bạch Lộc Di, khiến Bạch Lộc Di lườm hắn một cái.

- Đài Địa Ngục ở Nguyên Phủ cảnh kia, có thể có bao nhiêu thù lao?

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.

- Xem chiến tích cùng với tình huống cụ thể, thông thường mà nói người chiến tích tốt, thắng một trận thì thù lao cao, nếu như người không có chiến tích, thù lao rất thấp, giống như Tu La mới vừa rồi, hắn thắng một trận thù lao cao dọa người.

Hỏa Mân Côi nhìn Tần Vấn Thiên nói.

- Chiến tích của ngươi được bao nhiêu?

Tần Vấn Thiên cười hỏi.

- Không đến một trăm Tinh Thạch.

Bạch Lộc Di như trả lời hắn trước, như thừa nhận rằng mình chính là Hỏa Mân Côi.

- Trên Tầng ba Thiên?

Thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ, thù lao này hơi dọa người.

- Nói nhảm.

Bạch Lộc Di khinh bỉ nói:

- Thật là lời mà.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên từng đạo phong mang:

- Ta đi thử xem.

Tần Vấn Thiên đứng dậy đi về phía trước, phía sau Lãnh Ngưng thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hô:

- Ngươi đi đâu đấy?

Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Đi đài Địa Ngục.

- Ngươi điên rồi sao, ngươi không có Tinh Thạch tu hành, ta có thể cho ngươi một chút, đi đài Địa Ngục, muốn chết sao?

Thần sắc của Lãnh Ngưng lại lạnh xuống, nhìn Tần Vấn Thiên mắng:

- Cho dù ngươi may mắn thắng mấy trận, cũng không chiếm được Tinh Thạch gì, chỉ có cường giả chân chính có chiến tích khiến người ta sợ hãi, bọn họ mới có khả năng kiếm được Tinh Thạch.

Nghe được Lãnh Ngưng quát lớn, Tần Vấn Thiên lại cười, tuy giọng nói của nha đầu kia không hề tốt đẹp gì, nhưng quan tâm mình, trong mắt nàng khẩn trương không phải giả vờ.

- Ngươi biết ta không được.

Tần Vấn Thiên trừng Lãnh Ngưng một cái nói.

- Bạch Lộc lão sư, ngươi khuyên nhủ người này đi.

Ánh mắt Lãnh Ngưng chuyển hướng Bạch Lộc Di nói.

- Ta khuyên hắn làm gì.

Bạch Lộc Di lạnh như băng nói, Thần Văn Sư cấp ba nào có dễ dàng chết như vậy, mặc dù bại, thủ đoạn bảo mệnh cũng nhiều lắm.

- Vậy ngươi đi đi, chết vui vẻ thanh tĩnh.

Lãnh Ngưng hung tợn chú trớ nói.

Tần Vấn Thiên cười cười không nói chuyện, đi vào thông đạo phía trước, tiến vào dưới đài Địa Ngục, nơi này như sơn mạch uốn lượn, từng cái lối đi tối thui đi thông địa phương bất đồng, tính bảo mật cường đại.

- Người mới hay người cũ?

Bên cạnh thông đạo có một người nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Người mới.

- Đi theo ta.

Người nọ dẫn Tần Vấn Thiên, đi tới một gian động phủ, nơi này có rất nhiều mặt nạ, áo choàng sáo trang, có thể võ trang đầy đủ, che giấu thân ảnh triệt để.

- Chọn lựa đi.

Người nọ lại nói, Tần Vấn Thiên thấy có mặt nạ Kỳ Lân, không khỏi nhớ lại tình cảnh trong Thiên Mộng lâm, khẽ mỉm cười một cái, hắn gỡ mặt nạ kia xuống, sau đó lại chọn lựa một bộ quần áo hàn băng giáp cùng với áo choàng.

- Tu vi cảnh giới, danh hiệu?

Người nọ lạnh như băng hỏi.

- Nguyên Phủ cảnh tầng hai, danh hiệu, Kỳ Lân.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

- Được, người mới, ta mang ngươi quen thuộc quy tắc cùng với hoàn cảnh.

Người nọ ghi lại, sau đó mang theo Tần Vấn Thiên đi ra động phủ, dẫn hắn vòng vo vài vòng dưới đài Địa Ngục, đến khi có người ghép thành đôi với hắn, mới đưa Tần Vấn Thiên lên đài Địa Ngục.

Đứng đối diện Tần Vấn Thiên là một người mang mặt nạ Thanh Đồng, danh hiệu của người này cũng là Thanh Đồng.

- Thanh Đồng, Nguyên Phủ cảnh tầng hai, chiến tích, 18 thắng, hai bại; Kỳ Lân, Nguyên Phủ cảnh tầng hai, chiến tích, không.

Trọng tài cao giọng nói, làm cho không ít người hứng thú, đánh cuộc người mới, là thú vị nhất, bởi vì không có ai biết thực lực của người mới.

Đôi mắt của Thanh Đồng hiện lên lãnh quang, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ta thích ngược người mới nhất.

Tần Vấn Thiên không nói gì, đài Địa Ngục đối với hắn mà nói, là bảo khố kiếm lấy Tinh Thạch, hôm nay, soát điểm chiến tích trước đi, như vậy mới có thể thu được thù lao phong phú, trước khi hắn rời khỏi Sở quốc mang theo không ít Tinh Thạch, nhưng tiêu hao cũng rất lớn à, nếu như không có bổ sung, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tu hành sau này.

Sau một nén nhang, tiền đặt cược đặt xong, trọng tài tuyên bố, khai chiến.

Thanh Đồng bước ra, trên người phát ra tiếng leng keng, một lực áp bách nặng nề bao phủ ở trên người Tần Vấn Thiên, quyền của hắn hiện lên Thanh Đồng quang trạch, ẩn chứa công lực nặng kinh khủng.

- Công lực ý chí.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng lại, hắn cảm thấy công lực ý chí của đối phương, nặng, mạnh mẽ, con ngươi của đối phương bạo lộ ra, như hiện lên thanh quang.

Chiến tích của Thanh Đồng, 18 thắng, hai bại, có thể nói cực kỳ huy hoàng, còn hắn, chiến tích không, hiển nhiên là cực ít người xem trọng Tần Vấn Thiên, mọi người như nhìn thấy tình cảnh Tần Vấn Thiên bị Thanh Đồng một quyền oanh nát.

Tần Vấn Thiên nắm chặt nắm đấm, phát ra âm thanh răng rắc. Yêu ý tràn ngập, hắn chỉ cảm thấy trong quyền chứa sức mạnh kinh khủng, Thần Nguyên trong Nguyên Phủ điên cuồng dâng tới cánh tay, thân ảnh của Tần Vấn Thiên hóa thành tia tàn ảnh, áo choàng hàn băng theo gió mà động, quả đấm của hắn đánh ra, cứ như vậy trực tiếp oanh ra, va chạm cùng Thanh Đồng.

- Đùng!

Nắm đấm của hai người oanh cùng nhau, quyền đối quyền, va chạm trực tiếp nhất, cũng là bá đạo nhất, âm thanh răng rắc truyền ra, Thanh Đồng chỉ cảm thấy cánh tay nứt ra, kêu lên một tiếng đau đớn, một cỗ lực lượng khiến người ta sợ hãi nhảy vào cánh tay, một tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể hắn bay ngược ra, té lăn trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Sức mạnh nặng nề như núi hàng lâm, Thanh Đồng ngẩng đầu, liền thấy Tần Vấn Thiên đứng ở trước mặt, đang cúi đầu nhìn hắn, sắc mặt không khỏi đại biến:

- Ta chịu thua.

Áo choàng hàn băng vũ động, Tần Vấn Thiên đứng chắp tay, hắn không có xuất thủ, chỉ nhìn Thanh Đồng gật đầu.

- Đa tạ.

Thanh Đồng đứng dậy nhìn Tần Vấn Thiên chắp tay, tâm phục khẩu phục, người ở đài Địa Ngục bởi vì bảo mật thân phận, rất nhiều người đều cực kỳ tàn nhẫn, giết người không lưu tình, người trước mắt, lại giữ hắn một mạng.

- Kỳ Lân thắng, có tái chiến hay không?

Trọng tài nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Có.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn tới để soát chiến tích.

- Kỳ Lân này có chút thực lực, lại nhẹ nhõm đánh bại Thanh Đồng.

Mọi người thầm nghĩ.

Sau đó, Tần Vấn Thiên tiếp tục lựa chọn chiến đấu, mà trong tai mọi người vang lên thanh âm nhiều nhất chính là.

- Kỳ Lân, thắng.

- Kỳ Lân, thắng.

- Kỳ Lân, mười lượt thắng liên tiếp.

- Kỳ Lân, 15 lượt thắng liên tiếp...

Từng âm thanh liên tục vang lên, ánh mắt rất nhiều người nhao nhao nhìn về đài Địa Ngục bên trái, mấy trận thắng lợi dễ dàng, nhưng thắng liên tiếp mười mấy trận, độ khó đã rất lớn, bởi vì người khiêu chiến có không ít nhân vật lợi hại, ngay cả rất nhiều người ngồi ở trên khán đài cũng không nhịn được, bước vào đài Địa Ngục, đi khiêu chiến Tần Vấn Thiên.

Bởi vậy hôm nay đài Địa Ngục xuất hiện một hiện tượng cổ quái, người khiêu chiến Kỳ Lân lại xuất hiện rất nhiều người mới chiến tích là không, nhưng sức chiến đấu của bọn họ lại cực kỳ lợi hại.

Nhưng kết cục vẫn bại.

Kỳ Lân, đã lấy được 30 thắng liên tiếp, không bại.

- Là tên kia sao?

Bạch Lộc Di nhìn Kỳ Lân trên đài Địa Ngục, có chút không xác định có phải là Tần Vấn Thiên hay không, dù sao vừa rồi có không ít người chiến tích là số không lên, hơn nữa đều có mặt nạ áo choàng che giấu dáng người diện mạo, người nào cũng có thể là Tần Vấn Thiên.

- Hắn sẽ không mạnh đến thế đâu.

Bạch Lộc Di nói thầm trong lòng, sau 30 thắng liên tiếp, Kỳ Lân rốt cuộc ngừng tiếp nhận khiêu chiến, đi xuống đài Địa Ngục, làm cho rất nhiều người cảm thấy có chút tiếc nuối.

Không lâu sau, Tần Vấn Thiên về tới khán đài, trên mặt mang ý cười thản nhiên, thắng 30 trận liên tiếp, hôm nay coi như hắn thu hoạch được một khoản nho nhỏ.

- Thế nào, cảm giác bị ngược như thế nào?

Lãnh Ngưng trừng Tần Vấn Thiên một cái, nói:

- Ngươi là tên nào? Lãnh Đao, Hàn Nguyệt, hay Cổ Tùng?

Lãnh Ngưng kể những tên tuổi đều là người mới không có chiến tích bị thua ở trong tay Kỳ Lân.

- Ta là Kỳ Lân.

Tần Vấn Thiên cười nói, tuy nói đài Địa Ngục có thể tuyệt đối che giấu thân phận, chỉ cần ngươi chú ý một chút, sẽ không tiết lộ, nhưng cũng có người không lưu ý chuyện giữ kín này, nếu như Bạch Lộc Di ở ngay trước mặt bọn họ đi đài Địa Ngục, những người này cũng có khả năng mơ hồ đoán được nàng chính là Hỏa Mân Côi, nhưng Bạch Lộc Di không lưu ý giữ kín.

Lãnh Ngưng đảo cặp mắt trắng dã, hoàn toàn phục người này, thật biết bốc phét.

- Ngươi vận may tốt, thủ đoạn của Kỳ Lân kia không tàn nhẫn, bằng không ngươi còn có thể ở nơi này lừa dối sao, lần sau đừng có kích động nữa.

Lãnh Ngưng bĩu môi nói.

Kỳ Lân thắng 30 trận liên tiếp, đến chiến tích có thể vượt cấp, có lẽ có thể đánh một trận cùng Nguyên Phủ cảnh tầng ba.

- Tốt, chúng ta trở về thôi.

Bạch Lộc Di mở miệng nói, nhất thời mọi người gật đầu, hôm nay cũng không còn sớm, nên trở về.

Đi trên đường, Bạch Lộc Di cùng Tần Vấn Thiên đi ở phía trước, làm cho Lãnh Ngưng ở sau lưng bĩu môi, tiểu tử ưa thích nói mạnh miệng này, cua gái lại rất lợi hại.

- Ngươi thật là Kỳ Lân?

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên len lén hỏi, đôi mắt đẹp thanh thuần mang theo vài phần hiếu kỳ.

- Thật.

Tần Vấn Thiên biết Bạch Lộc Di có một mặt chất phác của thiếu nữ, mỉm cười gật đầu nói, làm cho Bạch Lộc Di lộ ra một tia dị sắc, nói:

- Thật là một tiểu tử thần bí, sáng mai ngươi tới học viện Bạch Lộc, cùng ta tu hành Thần Văn đi, hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo khắp học viện Bạch Lộc trước.

- Được.

Tần Vấn Thiên gật đầu, mọi người lại trở về học viện Bạch Lộc, Bạch Lộc Di dừng bước, nhìn mọi người:

- Một tháng học tập lần này đến đây chấm dứt, nếu có ai còn muốn tiếp tục tu hành cấp độ sâu hơn nữa, có thể xin phép quản sự học viện, được rồi, chư vị liền giải tán đi.

Nói xong, Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên nháy mắt ra dấu, hai người đi vào trong học viện Bạch Lộc.

- Chờ đã.

Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền ra, chỉ thấy thần sắc của Diêm Không lạnh lùng, có chút không dễ nhìn lắm, Bạch Lộc Di không tuyên bố danh ngạch kia đã đi, trước đây mọi người đều cho rằng hắn sẽ được chọn lựa, điều này làm cho hắn cảm giác rất mất mặt.

- Còn có việc gì?

Bạch Lộc Di lạnh như băng hỏi.

- Bạch Lộc tiểu thư, không phải nói muốn chọn lựa một người theo ngươi tu hành Thần Văn sao?

Diêm Không khách khí hỏi.

- Ta đã chọn lựa xong rồi, không cần phải thông báo cho ngươi chứ.

Bạch Lộc Di hiển nhiên có chút không vui, ý của nàng đã rất rõ ràng, Diêm Không này còn muốn làm cái gì?

- Diêm mỗ vẫn muốn hỏi một chút, Bạch Lộc tiểu thư chọn người nào?

Thần sắc của Diêm Không càng lạnh xuống, mọi người đều cảm giác được bầu không khí có cái gì không đúng, xem ra, Diêm Không này có chút nổi giận à nha, giọng nói hùng hổ dọa người.

- Cút.

Bạch Lộc Di thấy mình đã bị tỏ thái độ rõ ràng, đối phương còn dây dưa không ngớt, trên mặt hiện lên một tia hàn ý.

- Ha ha, chúng ta đi theo Bạch Lộc tiểu thư tu hành Thần Văn một tháng, Bạch Lộc tiểu thư muốn chọn lựa một người theo ngươi tiếp tục tu hành Thần Văn, cần phải lựa chọn người có tạo nghệ Thần Văn cao nhất trong chúng ta đi, bây giờ, Bạch Lộc tiểu thư tuyển hắn?

Diêm Không thấy Bạch Lộc Di bảo hắn cút, trong lòng phẫn nộ, mặc dù học viện Bạch Lộc cực kỳ nổi tiếng, nhưng Diêm gia hắn cũng không yếu thế chút nào.

Nghĩ vậy, hắn liền cười lạnh nói:

- Bạch Lộc tiểu thư, ngươi làm như thế, không phải động lòng xuân chứ?

- Ngươi...

Bạch Lộc Di thấy ngôn từ của Diêm Không bất kính, tức đến thân thể mềm mại run nhè nhẹ.

- Để ta đi.

Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di tức giận, nhìn nàng gật đầu, thần sắc của hắn cũng dần dần lạnh xuống, có mấy người, không cho hắn bài học, thật đúng là chưa từ bỏ ý định.

Bình luận

Truyện đang đọc