THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Lời Tần Vấn Thiên phát ra, trong mắt Kinh Vũ hiện lên một tia lạnh lẽo đáng sợ.

Phế vật… Gần đây tinh thần hắn vô cùng sa sút, cũng thường xuyên hỏi mình, cái gọi là thiên phú của mình phải chăng đã đánh mất, không chỉ sư tôn nghi ngờ hắn, các huynh đệ cũng nghi ngờ hắn, hai chữ này, giống như một cây kim đâm vào trái tim hắn.

- Tiện nhân, quay lại đây ngồi xuống, nếu không, ta sẽ khiến ngươi biến thành một món đồ chơi.

Kinh Vũ không quay người lại mà lạnh lùng nói, quay lưng về phía Tần Vấn Thiên, gương mặt tuấn tú của hắn có vài phần nhăn nhó. Nếu như bình thường, Kinh Vũ không đến mức thất lễ như vậy, chỉ là gần đây tâm tình quá tệ, lại liên tục bị lời nói kích thích, mặt đen tối trong lòng bị lộ ra.

Người trong tửu lâu nghe thấy lời ấy, nhất thời ánh mắt đều nhìn về phía Kinh Vũ, không khỏi lộ ra một chút thú vị. Nhìn người này như cũng có vài phần khí chất, lại nói ra lời như vậy, thật mất thân phận.

Sắc mặt Nhược Hoan cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, mấy năm qua tuy cẩn thận cúi mình mà sống nhưng vẫn duy trì tôn nghiêm, không bị người ta vũ nhục, lần này lời của Kinh Vũ lại vô cùng ô uế.

- Nếu như Lạc Hà biết sẽ dạy ra một đệ tử như ngươi, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Trên người Tần Vấn Thiên toát ra từng luồng ý lạnh, Kinh Vũ buông chén rượu xuống, lúc này mới xoay người, sau đó hắn thấy được gương mặt Tần Vấn Thiên, ánh mắt đột nhiên cứng đờ ra đó.

Hắn và Tần Vấn Thiên không tính là quá quen thuộc, cũng chỉ từng gặp hai lần, lần đầu tiên hắn và đồng môn Yến Thất quan sát thiếu niên Tần Vấn Thiên và nói với hắn, đừng có hy vọng xa vời được ở cùng một chỗ với Mạc Khuynh Thành, hắn chỉ là một tên nghèo hèn, không xứng.

Lần thứ hai là ở ngoài điện Đan Vương, hắn có chút buồn cười, vậy mà Tần Vấn Thiên thực sự tìm tới điện Đan Vương, nhưng sau đó hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Trảm Trần giằng co.

Sau nữa, lời đồn về Tần Vấn Thiên không ngừng tăng lên, Thần Văn đại sư cấp bốn trẻ tuổi nhất thành Vọng Châu giận dữ vì hồng nhan, đánh chết Hoa Tiêu Vân, chiến đấu một trận cuồng bạo, chôn vùi toàn bộ khôi lỗi, bản thân bị thương nặng nhưng vẫn cưỡng ép Thư Nguyễn Ngọc lui lại. Trận chiến đó, ba sát thủ ngã xuống, thanh danh Trảm Trần bị nghi ngờ, có người hoài nghi sát thủ kia là Trảm Trần, từng làm chuyện giết người yêu.

Đây là lần thứ ba. Tần Vấn Thiên đứng đó, ánh mắt nhìn về phía hắn giống như đang nhìn một con kiến thấp hèn. Đây là ánh mắt hắn từng nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt như vậy làm cho lòng hắn càng thêm đau đớn.

- Là ngươi?

Ánh mắt Kinh Vũ rét lạnh, lại thấy Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén kia như đâm vào trong đầu hắn, nhất thời một áp lực kinh khủng hạ xuống người hắn, làm hắn cảm thấy kinh sợ, giống như có một Cổ Yêu đáng sợ xuất hiện ở trước mặt hắn, muốn xé rách hắn.

- Bịch!

Tần Vấn Thiên đi về phía trước một bước, trái tim Kinh Vũ nhảy lên, trong nháy mắt cả người toát mồ hôi lạnh, thân thể trượt lui về sau, bịch một tiếng, ghế hắn ngồi trực tiếp đổ xuống, bản thân hắn cũng ngã sấp xuống dưới bàn.

- Nếu ngươi mở mồm nói lời dơ bẩn nữa, ta sẽ cho ngươi lăn ra ngoài.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, Kinh Vũ bò dậy, sắc mặt tái nhợt, nhìn từng ánh mắt rơi trên người mình, chỉ trỏ, Kinh Vũ chỉ cảm thấy nghẹn hơi trong ngực, cực kỳ khó chịu.

- Điện Đan Vương, Lạc Hà vậy mà lại có một đệ tử như vậy?

- Nghe đồn đệ tử nhỏ tuổi Mạc Khuynh Thành của Lạc Hà chính là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, vậy mà người này lại là sư huynh của nàng, không thể tin được.

Rất nhiều người lắc đầu thở dài.

Tần Vấn Thiên không để ý tới những giọng nói này, chỉ thấy hắn đi về phía Nhược Hoan, thấy sư tỷ vẫn gợi cảm xinh đẹp như trước, vươn tay khẽ xoa gò má Nhược Hoan.

- Tỷ, tỷ gầy rồi.

- Tiểu tử thối, dám lợi dụng cả sư tỷ ngươi.

Trên mặt Nhược Hoan mang ý cười ấm áp, tên này đúng là lớn rồi, hôm nay có thể bảo vệ được nàng, không còn là thiếu niên ngày xưa cần nàng bảo vệ nữa.

- Ai bảo sư tỷ xinh đẹp như vậy, không lợi dụng thì thật uổng.

Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó cho Nhược Hoan một cái ôm thật chặt, không quan tâm chuyện nam nữ, tình thân thuần túy, hắn sớm đã đối đãi với Nhược Hoan như Tần Dao, xem như tỷ tỷ của mình.

- Này, tỷ ngươi không thở nổi rồi.

Nhược Hoan cảm giác được sức lực Tần Vấn Thiên mạnh, không khỏi cạn lời, hai người tách ra, liền nhìn thấy Phàm Nhạc Mập Mạp đi tới, dang hai cánh tay ra với Nhược Hoan, nói:

- Sư tỷ.

- Mập Mạp chết tiệt, còn mập hơn cả ngày xưa.

Nhược Hoan nhìn Mập Mạp cười hì hì, Mập Mạp liền kéo mặt ra, nói:

- Sư tỷ, không thể bất công như vậy.

- Chờ lúc nào ngươi có dáng người như Vấn Thiên, có lẽ sẽ cho ngươi cơ hội.

Nhược Hoan cười khanh khách, Mập Mạp lập tức tuyệt vọng.

- Tỷ, chúng ta qua đây ngồi đi.

Tần Vấn Thiên chuẩn bị kéo Nhược Hoan rời đi, lại thấy Trần Nhiên vẫn luôn trầm mặc, lúc này mở miệng:

- Chờ chút.

Trần Nhiên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn qua tất cả, đoàn người Tần Vấn Thiên đều có vài phần khí chất phi phàm, đặc biệt là đám Âu Dương Cuồng Sinh, Khương Đình kia, chắc là xuất thân từ thế lực cường đại. Về phần Tần Vấn Thiên, ngược lại có vài phần lỗ mãng, hành động theo cảm tính nhưng thực lực của hắn cũng không yếu.

Nhưng bất kể bọn họ là ai, đến thành Khâm Châu, ở trước mặt Trần gia hắn, dù là rồng cũng phải cúi mình.

Lúc này, không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt để Kinh Vũ cảm ơn với mình.

- Bất kể ngươi là ai, hãy tới đây cúi người xin lỗi trước mặt huynh đệ Kinh Vũ của ta.

Bàn tay Trần Nhiên gõ mấy cái trên bàn rượu, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo.

Vừa mới bắt đầu đám người Dương Hà vẫn cho là thân vận đệ tử điện Đan Vương của Kinh Vũ hữu dụng, nhưng lúc này nàng ta nhìn ra, chỉ sợ thân phận của Trần Nhiên còn kinh người hơn so với Kinh Vũ. Nếu không sau khi Kinh Vũ bị Tần Vấn Thiên hạ nhục, hắn tuyệt đối sẽ không dám đứng ra.

Lúc này Tần Vấn Thiên mới nhìn về phía Trần Nhiên, vừa rồi Trần Nhiên không khách khí hắn cũng nhìn vào mắt, nhưng mà dù sao đây cũng là thành Khâm Châu, hắn mới đến, không muốn chọc vào thị phi, bởi vậy chỉ giáo huấn Kinh Vũ, lúc này dự định bỏ qua nhưng không ngờ, tên Trần Nhiên này lại không có ý định buông tha hắn.

- Tỷ, chúng ta đi.

Tần Vấn Thiên chỉ nhìn Trần Nhiên một chút, liền kéo Nhược Hoan đi về phía bàn mình, không thèm nhìn Trần Nhiên.

Trần Nhiên vẫn gõ xuống bàn, vẻ mặt như có một vầng mặt trời gay gắt, khiến cho xung quanh có chút nóng rực.

Người tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn tất cả đều là nhân vật trung tâm của Trần gia, từ trong ánh mắt Trần Nhiên có thể nhìn ra, hắn từng tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn.

Nếu không có vài phần tự tin, hắn sẽ không theo đuổi nhân vật như Mạc Khuynh Thành.

Liệt diễm đại nhật trong mắt Trần Nhiên cháy hừng hực bị Âu Dương Cuồng Sinh nhìn ra, khi hắn nói chuyện, Âu Dương Cuồng Sinh đã chú ý tới hắn, đợi Tần Vấn Thiên tới bàn, Âu Dương Cuồng Sinh nhìn hắn mở miệng nói:

- Hắn là người đại nhật Trần gia của thành Khâm Châu.

- Trần gia?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên khựng lại, đối với các đại thế lực cấp bá chủ ở chín châu thành hoàng triều Đại Hạ, hôm nay hắn cũng có hiểu biết đại khái, trên đường đến thành Khâm Châu, Âu Dương Cuồng Sinh cũng từng giới thiệu cho hắn.

Đại nhật Trần gia này chính là một thế gia cực kỳ cổ xưa, đã tồn tại ở thời đại hoàng triều Đại Hạ cổ, hơn nữa còn là một trong chín đại công tộc, chín đại gia tộc thần tử mạnh nhất dưới hoàng triều Đại Hạ cổ, tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn cực kỳ bá đạo.

Nghe tới đại nhật Trần gia, điều Tần Vấn Thiên nghĩ đến đầu tiên chính là cảnh tượng ngày xưa nhìn thấy ở trong Thiên Bi, chín người kia mưu đồ thiên hạ, chia Thần Bi Giám Thiên ra làm chín phần, mỗi người độc hưởng một đại tuyệt học.

Nhất mạch Trần gia chỉ sợ cũng là hậu nhân của người nào đó trong chín người ngày đó, đến hôm nay đã là một còn quái vật cực kỳ khổng lồ.

Ánh mắt Trần Nhiên sáng lên, nhìn về phía Âu Dương Cuồng Sinh, có thể liếc một cái nhìn ra hắn là người Trần gia, có chút nhãn lực.

- Các hạ là ai?

Trần Nhiên lạnh lùng hỏi.

- Âu Dương thế gia, Âu Dương Cuồng Sinh.

Ngược lại Âu Dương Cuồng Sinh cũng không che giấu thân phận của mình chút nào, trực tiếp mở miệng nói, nhất thời người trong tửu lâu được một phen thổn thức. Hôm nay, tửu lâu Túy Tiên Cư này thật náo nhiệt, đại nhật Trần gia, Âu Dương thế gia, người điện Đan Vương, vậy mà lại đồng thời xuất hiện ở đây, hơn nữa, hình như còn xảy ra một vài va chạm.

Nhưng chuyện như vậy là thứ mọi người thích nghe thích gặp, tốt nhất là va chạm một phen, xem nhà ai mạnh.

- Âu Dương Cuồng Sinh.

Ánh mắt Trần Nhiên lóe lên, cái tên này đương nhiên hắn đã từng nghe nói, ở trong các đại thế lực cấp bá chủ, Âu Dương thế gia Âu Dương Cuồng Sinh được xếp vào danh sách cần chú ý cẩn thận.

- Hắn thì sao?

Trần Nhiên liếc về phía Tần Vấn Thiên.

- Hắn là huynh đệ Tần Vấn Thiên của ta. Hôm nay ta và vị hôn thê Khương Đình cùng với các huynh đệ ở đây uống rượu, hy vọng nhã hứng không bị quấy rầy.

Âu Dương Cuồng Sinh thản nhiên nói.

Khóe miệng Trần Nhiên treo lên một nụ cười lạnh nhạt, nói:

- Nhưng hứng thú của ta đã bị người ta quấy rầy, hơn nữa, hắn đột nhiên ra tay đánh lén bằng hữu của ta, ta chỉ bảo hắn xin lỗi, không quá đáng chứ.

Âu Dương Cuồng Sinh hiểu, xem ra đối phương cũng không nể mặt hắn, đã như thế, không cần nói gì nữa, chuyển ánh mắt đi, không thèm nhìn Trần Nhiên nữa.

Trần Nhiên đặt bàn tay lên bàn, trong phút chốc, tràn ngập một luồng khí nóng kinh khủng, bỗng nhiên bàn rượu kia bị cháy thành hư vô, thậm chí, chén rượu trên bàn rượu cũng hóa thành chất lỏng, bị nhiệt độ cao đáng sợ đốt cháy, mọi người trên bàn rượu vội lùi ra, ánh sáng đại nhật trong mắt Trần Nhiên càng thêm kinh khủng, trên người hắn cũng tràn ngập một sự đáng sợ.

- Nếu ta chủ động ra tay sẽ không chỉ có xin lỗi, nữ nhân kia ta cũng muốn.

Giọng Trần Nhiên lộ ra vài phần lạnh lùng, người Trần gia hắn, không cần nể mặt Âu Dương Cuồng Sinh. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không chủ động đắc tội Âu Dương Cuồng Sinh, Tần Vấn Thiên và nữ tử kia đều không phải là người Âu Dương thế gia, như vậy hắn có thể động vào.

- Tỷ, tỷ chờ ta một lát.

Tần Vấn Thiên nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Nhược Hoan, sau đó hắn buông chén rượu xuống, đứng dậy, đi về phía Trần Nhiên.

Trong phút chốc, một luồng khí thế kinh khủng từ trên người hắn tràn ra, vẻ mặt trở nên vô cùng anh tuấn, đôi mắt kia làm người ta kinh hãi.

- Có chút thực lực nhưng Nguyên Phủ tầng bảy còn chưa đủ để vào mắt.

Trần Nhiên chậm rãi đứng lên, người chung quanh vội vàng tránh né, hễ là bàn rượu cùng với ghế dựa ở gần hắn, toàn bộ đều hóa thành tro tàn.

Tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, người tu hành có được Đại Nhật Càn Khôn Kình, có khả năng đun trời nấu biển, lúc công pháp nở rộ, kẻ tới gần chỉ có chết.

Tuy Trần Nhiên còn chưa có loại uy lực đó nhưng người tới gần hắn, vẫn cảm giác được một chút kinh hãi.

Về phần hơi thở trên người hắn, Nguyên Phủ tầng tám.

- Bùng!

Trần Nhiên bước ra một bước, dưới chân trực tiếp in ra dấu chân, bàn tay hắn giống như cũng in dấu đỏ bừng, lực nóng cháy kinh khủng phả ra từ mặt, ập về phía Tần Vấn Thiên.

- Nể mặt mũi Âu Dương thế gia, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng.

Trong mắt Trần Nhiên lộ ra ánh sáng đại nhật, như một vầng mặt trời chói lọi.

Bình luận

Truyện đang đọc