THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Cảnh tượng như vậy làm cho Diêm Không sợ hãi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có chút màu máu!

- Chết rồi, chết rồi!

Diêm Không thấy Diêm Vương đã bị bắn chết.

Diêm Không trong lòng run rẩy sợ hãi theo đó mà nảy ra, đó là Diêm Vương - đệ tử của thúc thúc Diêm Thiết.

Diêm Không còn biết một bí mật Diêm Vương này không chỉ là đệ tử sư tôn mà còn là thân con sinh.

Thúc phụ Diêm Thiết là một quái vật, một người đặc biệt biến thái, ích kỷ không bao giờ mang toàn bộ bản lãnh truyền cho một chút, cho dù đó là cháu mình. Lúc trước Diêm Thiết cưỡng bức một nữ nhân trẻ tuổi, nàng kia bất ngờ sinh cho Diêm Thiết một đứa con là Diêm Vương, nhưng nàng kia lại vì hận Diêm Thiết mà sau khi sinh ra đứa nhỏ liền tự sát.

Việc này về sau làm Diêm Thiết càng thêm biến thái cũng không dám nói với Diêm Vương mình là phụ thân, nhưng đối với Diêm Vương đặc biệt chiều chuộng, lo nghĩ mà bồi dưỡng thành Thần Văn sư cấp ba.

Việc này Diêm Không nghe phụ thân nói, bảo ngàn vạn không thể tiết lộ ra. Nhưng hôm nay Diêm Vương đã chết, giống như có thể tưởng tượng được thúc thúc biến thái nọ điên cuồng.

Hơn nữa giờ phút này tính mạng đã bị Tần Vấn Thiên nắm trong tay.

Sau khi Diêm Vương chết, con rối không người khống chế đứng sững ở đó, Sở Mãng cuồng bạo giết chóc tất cả, Diêm Không ngơ ngác nhìn Tần Vấn Thiên từng bước một đi về phía mình mà sợ hãi thấu tận đáy lòng.

- Muốn chết như thế nào?

Sát ý Tần Vấn Thiên thổi quét ra bao phủ ở trên người Diêm Không, khiến cho Diêm Không sợ hãi đến mức đặt mông ngồi ở trên đất:

- Không thể giết ta, ta chết ngươi sẽ bị Diêm gia điên cuồng đuổi giết, bằng hữu ngươi cũng đều phải chết.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, đây đúng là chỗ buồn bực. Nơi này là thành Vọng Châu không phải Sở quốc, cường giả Thiên Cương cảnh cũng không thể hoành hành. Diêm gia thân là gia tộc lớn đông vực thành Vọng Châu. Cường giả Thiên Cương cảnh tuyệt đối không phải ít, nếu tiến hành đuổi giết đích thực là điều phiền toái, chỉ sợ không thể an tâm ở lại nơi này.

Đáng tiếc còn thu phục học viện Bạch Lộc, nếu không nắm trong tay học viện Bạch Lộc cũng không đến mức bó tay bó chân như thế, trực tiếp chém giết Diêm Không này là xong.

Bất quá không giết cũng phải trả giá, để cho nhớ kỹ hai lần giáo huấn này.

Tần Vấn Thiên trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một cây phương thiên họa kích, nhìn chằm chằm vào Diêm Không ngồi ở trên đất, đột nhiên phương thiên họa kích bạo sát xuất hiện hướng đến Diêm Không ở phía dưới mà đâm tới.

- Không...!

Diêm Không điên cuồng rống lên, sợ hãi tới mức cả người đều run rẩy, mắt nhắm lại chỉ cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, mở to mắt phát hiện phương thiên họa kích cắm ở trên đất, nhưng quần đã ướt, còn hai chân vẫn đang không ngừng run run.

- Nếu còn tiếp tục, không chết cũng phải chết.

Tần Vấn Thiên nói lạnh như băng, lập tức thu hồi phương thiên họa kích nhấc bước chân rời khỏi nơi này. Chiến đấu đã có không ít người thấy được, nếu giết chết Diêm Không lập tức sẽ rơi vào tai Diêm gia. Muốn giết cũng phải tìm một nơi khác mới được.

Thân thể Diêm Không còn đang run run, nhìn thoáng qua cái quần ướt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Run rẩy không chỉ vì sợ hãi mà còn bởi vì khuất nhục. Từ khi gặp được Tần Vấn Thiên tới nay, đây là lần thứ hai chịu nhục. Một người có bối cảnh như vậy thế mà hai lần bị vũ nhục tới mức này.

Ngay lúc Tần Vấn Thiên đã đi rất xa, đột nhiên con rối vẫn ngây người nọ có động tác, chậm rãi đi tới bên người Diêm Không, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diêm Không làm cho Diêm Không cảm thấy lông tóc cả người dựng thẳng, mồ hôi lạnh không ngừng từ trán chảy xuống.

- Thúc phụ...

Giọng nói Diêm Không có chút hơi run run, giờ phút này con rối còn có thể động cũng chỉ có một khả năng, thúc phụ đã động tay chân vào con rối vẫn ở bên cạnh Diêm Vương.

Như vậy tất cả tình hình nơi này thúc phụ đã biết.

Trên từng tòa điện vũ lâu các Diêm gia đông vực thành Vọng Châu có một lão giả mặt đen hình dáng khô gầy đang phi hành ở trên hư không, chỉ thấy cả người phát ra tà khí âm lãnh đáng sợ, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn.

- Khốn kiếp giết chết hài nhi của ta, ta sẽ rút gân lấy xương hắn làm cho sống không bằng chết, luyện chế thành con rối.

- Hài nhi, người cha này thực có lỗi vì đã không thể bảo vệ con.

Diêm Thiết điên cuồng rống lên khiến cho rất nhiều người phía dưới ngẩng đầu, một số người trẻ tuổi lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng nhân vật thế hệ trước trong lòng đều khẽ run, xem ra là con bị người giết đã làm cho Diêm Thiết này muốn nổi điên rồi.

Bọn họ đều biết tính cách Diêm Thiết này, mặt mũi trưởng bối ở Diêm tộc cũng không cho, duy nhất chỉ đối với con là cực kỳ chiều chuộng lo lắng, tất cả đều dạy cho con. Thế mà hiện tại lại bị người giết. Cũng không biết là người nào xui xẻo, chỉ sợ sẽ phải gánh chịu Diêm Thiết tức giận điên cuồng.

Hồi lâu sau Diêm Thiết xuất hiện ở bên người Diêm Không.

Diêm Không vẫn ở đó chờ Diêm Thiết đến, thấy Diêm Thiết đến Diêm Không lập tức quỳ gối:

- Thúc phụ, Không nhi thực có lỗi không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Ánh mắt Diêm Thiết nhìn làm cho Diêm Không thực sợ hãi, tên biến thái này nếu phát điên lên thì ngay cả mặt mũi phụ thân cũng không dùng được.

- Bọn họ là ai?

Diêm Thiết giọng nói khàn khàn làm cho người ta cảm giác cả người đều lạnh thấu xương.

- Người hạ lệnh giết các huynh đệ chính là Tần Vấn Thiên có quan hệ với Lãnh Ngưng Lãnh gia. Về phần tên kia, không ngờ lại thực lực mạnh đến như vậy.

Diêm Không nơm nớp lo sợ nói.

- Đi đến nơi nào?

Diêm Thiết nói lạnh như băng.

- Không biết, nhưng Lãnh Ngưng thì trốn không thoát.

Diêm Không trong mắt hiện lên thần sắc dữ tợn. Quả nhiên Diêm Thiết nghe được liền lạnh như băng:

- Đi đến Lãnh gia.

- Tốt.

Diêm Không gật đầu đưa Diêm Thiết đi tới Lãnh gia.

Đám người Tần Vấn Thiên, Lãnh Ngưng đều phải chết!

...

Tần Vấn Thiên chỉ sợ sẽ không nghĩ đến Khôi Lỗi sư tà ác bị Sở Mãng giết chết kia lại là con thân sinh của Diêm Thiết, cũng sẽ không dự đoán được Diêm Thiết sẽ điên cuồng như vậy. Sở dĩ không giết Diêm Không là do ngại không thể an tâm tu hành, nhưng rất nhiều chuyện thường thường không như mong muốn.

Tần Vấn Thiên và Sở Mãng đi tới đài Địa Ngục. Trong khoảng thời gian Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di cùng nhau tu tập thần văn, Sở Mãng cũng đã thành khách quen ở đài Địa Ngục. Danh hiệu “Mãng Phu” của Sở Mãng cùng thân hình cường tráng có chút phù hợp, hơn nữa “Mãng Phu” ở trên đài Địa Ngục đã lấy được chiến tích khủng bố, sáu mươi ba thắng một thua.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút tò mò, một bại của Sở Mãng là thua ở trong tay ai.

- Thực lực người đánh bại có phải rất mạnh hay không?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Ừ, rất lợi hại. Nắm trong tay ba loại võ ý chí, lại đều là “Nhập cảnh”. Ý chí tinh hồn và thần thông cũng đều lợi hại, hiện tại là không có cách nào thắng.

Sở Mãng hồi tưởng lại trận chiến nọ thấp giọng nói:

- Người nọ là ở thời điểm sắp lấy được năm mươi thắng liên tiếp xuất hiện, hơn nữa là một người mới chiến tích là 0, đoán có thể là người đài Địa Ngục an bài.

- Hả?

Tần Vấn Thiên mắt sáng rực lên, không nghĩ tới Sở Mãng sẽ có suy đoán như vậy.

- Vì sao Sở Mãng đại ca nói như vậy?

Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.

- Sau khi bại tiếp tục nhận khiêu chiến, nhưng trên khán đài nơi nơi đều là tiếng than thở rất nhiều người thua tinh thạch. đài Địa Ngục là đài chiến đấu, cũng là sòng bạc. Bọn họ khẳng định muốn kiếm vào, nhìn thấy thế lực mạnh như vậy, mặc dù đặt vào có nhiều cũng chỉ có thể thắng được số ít tinh vẫn thạch, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý đặt. đài Địa Ngục sẽ an bài một trận để kiếm lại.

Sở Mãng cười nói:

- Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán, không biết có đúng hay không.

- Đúng là trận bại có thể giúp cho đài Địa Ngục ngay cả vốn lẫn lời đều kiếm lại được. Sao đài Địa Ngục lại cho phép tồn tại vô địch. Một hồi nghịch chuyển càng điên cuồng sẽ giúp cho đài Địa Ngục kiếm vào càng ác.

Trong lòng Tần Vấn Thiên nghĩ, lập tức cười với Sở Mãng:

- Lợi hại, xem rõ ràng như vậy, nhất định là đài Địa Ngục đã an bài người để đánh bại.

- Hề hề.

Sở Mãng thấy Tần Vấn Thiên tán đồng suy đoán của mình không khỏi nhếch miệng cười.

- Đài Địa Ngục không có hậu, hôm nay Sở Mãng đại ca là phải kiếm về.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười.

Sở Mãng gật đầu nói:

- Hôm nay đánh bại nhóm người an bài này.

- Ừ.

Tần Vấn Thiên gật đầu, lại một lần đi vào đài Địa Ngục, phải đợi một khoảng thời gian mới an bài được.

Tần Vấn Thiên xuất hiện ở đài Địa Ngục cũng không tạo nên ồn ào quá lớn. Tuy lấy được chiến tích ba mươi thắng liên tiếp, nhưng mà dù sao thanh danh còn chưa lớn, lại chỉ ghé qua một lần. Song, vẫn không ít người lộ ra vẻ hưng phấn, Kỳ Lân này lần đầu tiên xuất hiện ở trên đài Địa Ngục đã lấy được ba mươi thắng liên tiếp, nay xuất hiện là có trò hay để xem.

Quả nhiên rất nhanh Kỳ Lân đã ở trên đài Địa Ngục nhấc lên một trận cuồng phong, bất luận là đối mặt dạng đối thủ nào tựa như đều có thể lấy ưu thế tuyệt đối để đè ép. Không bao lâu sau, chiến tích của Kỳ Lân đã đến bốn mươi thắng liên tiếp.

Rất nhiều ánh mắt bắt đầu chú ý chiến đài Nguyên Phủ bên trái đài Địa Ngục, mơ hồ lộ có vẻ hưng phấn. Không ít người đầu cơ biết đài Địa Ngục khả năng sẽ có động tác, bọn họ thậm chí đặt Kỳ Lân thua.

Kỳ Lân? Bồi dẫn là đặc biệt khủng bố bởi vì lấy được bốn mươi thắng liên tiếp, xác suất thua là rất nhỏ. Chỉ cần bắt được một lần là bọn họ buôn bán lời.

Nhưng cho đến thời điểm năm mươi thắng liên tiếp, Kỳ Lân vẫn đang thắng.

- Sao lại thế này, không lẽ là đài Địa Ngục bị hố.

Rất nhiều người trong lòng thầm mắng, tuy không ít người lợi hại đi lên nhưng tựa như vẫn uy hiếp không được Kỳ Lân. Trong nháy mắt năm mươi thắng liên tiếp đã biến thành năm mươi sáu thắng liên tiếp.

- Xuất hiện cao thủ rồi.

Rất nhiều người có chút kích động, bồi dẫn càng ngày càng khủng bố, Kỳ Lân thua bồi dẫn đã đến một bồi tám mươi.

Giờ phút này xuất hiện ở đối diện Tần Vấn Thiên là một người thân hơi mập mạp. Danh hiệu “mập mạp”, chiến tích mười lăm thắng, sáu bại. Đây quả thật không tính là một chiến tích bắt mắt, tuyệt đại đa số người đặt Kỳ Lân thắng, nhưng lúc này những người đầu cơ vẫn đang đặt “mập mạp” thắng.

- Hề hề, thắng liên tiếp sẽ dừng ở đây. Mập mạp nhếch miệng cười khiến cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, người có chiến tích mười lăm thắng liên tiếp, sáu bại nói với mình như vậy, thì đó là một kẻ ngốc hoặc là có sự tự tin mãnh liệt.

Tần Vấn Thiên trên mặt lộ ra một chút ý cười nhè nhẹ, xem ra đài Địa Ngục đã ra tay rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc