THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên lên tiếng vì mình, gật đầu cười, một màn này làm thần sắc của Diêm Không càng lạnh, quả nhiên là động xuân tâm à, Bạch Lộc Di không lộ ra nụ cười như thế đối với những người khác.

Trong lòng Diêm Không vừa hận lại đố kị.

Tần Vấn Thiên đi về phía trước một bước, đứng trước người Bạch Lộc Di, nhìn Diêm Không nói:

- Ngươi cho rằng, tạo nghệ Thần Văn của chính ngươi, mạnh nhất trong số chúng ta?

Diêm Không nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thần sắc lãnh đạm, từ chối cho ý kiến nói:

- Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn thử xem?

- Xin chỉ giáo.

Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước vài bước, thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Diêm Không, giờ phút này hắn thu hồi bộ dạng nhẹ như mây gió, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra thần thái phi dương, khiến người ta cảm thấy trên người hắn bao phủ tia sáng tỏa ra khác thường.

Thời khắc này, khí chất của Tần Vấn Thiên biến hóa làm Lãnh Ngưng thấy hơi giật mình, người này, khí chất bỗng nhiên liền biến hóa.

Tự tin, phong duệ, còn trẻ hết sức lông bông, chính là khí chất thời khắc này Tần Vấn Thiên biểu lộ.

- Người này, mặc dù tự tin, nhưng tạo nghệ Thần Văn của hắn thật có thể hơn Diêm Không sao?

Trong lòng Lãnh Ngưng hơi nhảy lên, không biết vì sao, nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên thay đổi, đáy lòng dĩ nhiên sinh ra một tia mong đợi không rõ.

- Ha ha.

Diêm Không cười lạnh, khí thế trên người lan tràn ra, người xung quanh nhao nhao rút lui, tặng đất trống cho Diêm Không cùng với Tần Vấn Thiên.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Diêm Không có Tinh Hồn hư ảnh xuất hiện, đó là một chưởng ấn sắc vàng, trên Tinh Hồn chưởng ấn lộ ra sắc vàng sáng bóng đặc thù, Tinh Hồn này, chính là một loại Chú Tạo Tinh Hồn.

Trên bàn tay Diêm Không cũng xuất hiện hư ảnh chưởng ấn, hóa thành sắc vàng, từng cái văn lộ như ở trên chưởng ấn lưu động, hóa thành văn lộ chi quang kỳ diệu.

Văn lộ chi quang này ở trong bàn tay Diêm Không không ngừng lưu chuyển, từ từ hội tụ thành một hư ảnh hình rồng, Thần Văn kia, như một đầu rồng, nhưng mặc dù là Thần Văn hình rồng đơn giản, cũng là Thần Văn phi phàm.

- Ngươi xem cho rõ ràng.

Diêm Không cười lạnh một tiếng, sau đó chưởng ấn bỗng nhiên ấn xuống đất, trong chớp mắt, trên mặt đất xuất hiện Long Chi Thần Văn.

- Hống...

Thanh âm long ngâm truyền ra, như có một con Kim Long nhào về phía thân thể của Tần Vấn Thiên, một tiếng nổ vang ầm ầm, Kim Long đụng vào trên người Tần Vấn Thiên, làm cho trường bào của Tần Vấn Thiên xuất hiện vài lỗ hổng, mặc dù không có thương tổn Tần Vấn Thiên, nhưng hiện ra lộ rõ Thần Văn này phi phàm.

- Thần Văn cấp hai đỉnh phong, cách Cấp ba chỉ sợ cũng chỉ một bước.

Trong lòng mọi người rung động, có lẽ Diêm Không này trong vòng nửa năm là có thể bước vào Thần Văn Sư cấp ba.

Diêm Không đứng chắp tay, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên mang theo một tia cười lạnh, hắn ngược lại muốn xem xem sau khi Tần Vấn Thiên thua hắn, Bạch Lộc Di hạ đài như thế nào.

- Xong chưa?

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi, làm cho dáng tươi cười của Diêm Không hơi đình trệ, cười lạnh nói:

- Tới phiên ngươi.

- Đùng.

Tần Vấn Thiên đạp mặt đất một cái, trong chớp mắt, một Bạch Hạc Thần Văn lóng lánh, hư ảnh Đại Bằng đập vào mặt, cuồn cuộn lao về phía Diêm Không.

- Còn tưởng rằng ngươi có trình độ gì.

Diêm Không thấy hư ảnh Đại Bằng này cười lạnh nói.

Nhưng lời của hắn còn chưa hạ xuống, bộ pháp của Tần Vấn Thiên lại bước ra lần nữa, hư ảnh Đại Bằng lóng lánh xuất hiện.

- Đùng, đùng, đùng!

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên từng bước đi về phía trước, cước bộ phảng phất như có quy luật đặc biệt, những hư ảnh Đại Bằng kia tổ hợp thành đồ án Thần Văn càng thêm huyền diệu, không ngừng có từng con Đại Bằng điên cuồng xung phong liều chết về phía Diêm Không, Diêm Không huy động cánh tay, có chút không kiên nhẫn ngăn cản.

- Không đúng, không đúng...

Mọi người thấy Tần Vấn Thiên vui vẻ dạo bước, thần sắc không khỏi đọng lại, cảm giác không thích hợp, Đại Bằng dưới chân hắn, còn đang tổ hợp Thần Văn mới.

Bàn tay nhỏ bé của Lãnh Ngưng nắm thật chặt, bỗng nhiên nàng cảm giác tim nhảy rất nhanh, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm vào bộ pháp của Tần Vấn Thiên, từng hư ảnh gào thét mà ra.

Rốt cuộc, từng hư ảnh Đại Bằng gầy dựng lại, trên mặt đất, xuất hiện một Đại Bằng đồ án vô cùng to lớn, che khuất bầu trời, như muốn bay lượn lên Cửu Thiên, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi lan tràn, lại nhìn Tần Vấn Thiên, nhẹ tựa mây gió như trước.

Đột nhiên, Đại Bằng như động đậy, bọn chúng hóa thành mỗi một bộ vị của Cự Bằng, sức uy thế đáng sợ lan tỏa, Đại Bằng tường không, nộ khiếu mà ra, che khuất bầu trời nghiền ép về phía Diêm Không, lợi trảo vô cùng phong duệ như sắp sửa vồ nát đầu của Diêm Không.

Thần sắc của Diêm Không biến đổi hoàn toàn, chân lui về phía sau, khí tức trên người điên cuồng bộc phát ra, gầm lên một tiếng, song chưởng ngưng kết cổ ấn, chưởng ấn khiến người ta sợ hãi nộ giết ra, va chạm với hư ảnh Đại Bằng, phát ra âm thanh khủng bố.

Đại Bằng từ từ tiêu tán, nhưng Diêm Không cũng có vẻ hơi tả tơi.

Không gian xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, mặc dù Bạch Lộc Di cũng kinh hãi, Tần Vấn Thiên ở trên tạo nghệ Thần Văn, tựa hồ vượt ra khỏi suy đoán trước của nàng, giống như là lần đầu tiên nàng thấy Tần Vấn Thiên bày ra năng lực Thần Văn của hắn, người này, chẳng lẽ thật sự là kỳ tài Thần Văn?

- Cấp ba, có thể áp bách cường giả Nguyên Phủ cảnh, Thần Văn Cấp ba.

- Người này là Thần Văn Sư cấp ba.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bọn họ giờ mới hiểu được, ở đâu là Bạch Lộc Di động xuân tâm gì. Rõ ràng là thiên phú của Tần Vấn Thiên để cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, người khác tỉnh táo tương tích, lại bị bọn họ nghĩ bỉ ổi như vậy, nghĩ vậy rất nhiều người đều cảm thấy xấu hổ.

Nhìn thấy Tần Vấn Thiên là Thần Văn Sư cấp ba, bọn họ ngay cả đố kị cũng không có.

- Cấp ba?

Cả người Lãnh Ngưng cứng ở nơi đó, phát ra một tiếng kinh hô, đôi mắt đẹp không nháy một cái nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lúc này nét mặt của nàng cực kỳ đặc sắc, trái tim đập loạn xạ không ngừng.

Cấp ba, tên khốn nạn này thật là Thần Văn Sư cấp ba, tiểu tử ưa thích nói mạnh miệng kia...

- Không đúng!

Đột nhiên Lãnh Ngưng đỏ mặt lên, hắn vốn chính là Thần Văn Sư cấp ba, còn nói khoác lác làm gì, rõ ràng là thật.

- Thằng khốn này.

Lãnh Ngưng kích động giậm chân, ánh mắt xinh đẹp lộ ra thần thái phi dương, kích động đến không biết đang suy nghĩ gì, khó trách tên kia biết giả bộ như vậy, một vẻ cao thâm khó lường, quá xấu rồi.

Nhưng khi nghĩ đến mình từng nói nếu hắn là Thần Văn Sư cấp ba sẽ gả cho hắn, trên mặt Lãnh Ngưng lại hiện lên nét đỏ ửng, len lén liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, cảm giác có chút mất mặt.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Diêm Không, thản nhiên nói:

- Tạo nghệ Thần Văn của ngươi mạnh nhất?

Sắc mặt của Diêm Không lúc xanh lúc trắng, rất châm chọc, trước đây không lâu hắn còn lời thề son sắt, bây giờ, lại bị nhục nhã ở trước mặt mọi người.

- Ngươi muốn xuống tay giết ta?

Chỉ nghe Diêm Không dời trọng tâm câu chuyện, trên người xuất ra khí thế đáng sợ, cước bộ của hắn trong nháy mắt chạy về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên hàn mang lạnh như băng.

- Diêm Không, ngươi thật không biết xấu hổ!

Lãnh Ngưng đang khiếp sợ cảm nhận được trên người Diêm Không bộc phát ra sát cơ, thần sắc đại biến, Diêm Không này quả thực không biết xấu hổ là gì, ở trên tạo nghệ Thần Văn bại Tần Vấn Thiên, lại đột nhiên ra tay, lấy thế lực của Diêm gia hắn, mặc dù đả thương Tần Vấn Thiên, cũng không ai có thể làm gì hắn.

- Kim Long Ấn.

Chưởng ấn của Diêm Không xuất ra, lòng bàn tay như chất chứa Long uy, như có Kim Long gào thét, khí tức phong duệ khủng bố diệt sát hết thảy, Diêm Không lĩnh ngộ ý chí Võ Đạo là Kim Chi Ý Chí.

Ngũ Hành chi kim, sắc bén ngang ngược, Kim Chi Ý Chí đệ nhất cảnh, là xuyên thấu, sẽ làm cho trong công kích của hắn tích chứa lực hủy diệt xuyên thấu mạnh mẽ.

Tần Vấn Thiên thấy Diêm Không đột nhiên ra tay với hắn, trong mắt bắn ra hàn mang, lòng bàn tay Yêu khí tung hoành, Thần Văn rít gào ở trong Luân Mạch, tia sáng tỏa ra màu máu nhảy lên trong lòng bàn tay.

- Lạc Sơn Chưởng!

Tần Vấn Thiên oanh ra một kích, bây giờ hắn tu hành Lạc Sơn Chưởng đã vô cùng thuần thục, hầu như tu luyện tới mức hoàn mỹ, như một cự phong khủng bố đập xuống, nhất là lấy Sơn chi thần nguyên bộc phát ra Lạc Sơn Chưởng, lại gia trì Lực Chi Ý Chí, uy lực khiến người ta sợ hãi nhường nào.

Kim Long Ấn và Lạc Sơn Chưởng va chạm, Kim Long cũng phải bị nghiền ép nát bấy, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, sau đó mọi người chỉ thấy huyễn ảnh, trên mặt đất xuất hiện từng tia tàn ảnh.

Oanh ca!

Tiếng nổ vang truyền ra, mọi người chỉ thấy một cột đá cách đó không xa xuất hiện vết nứt, đó là thân thể Diêm Không hung hăng đụng vào trụ đá, ở trước ngực hắn có một bàn tay, Tần Vấn Thiên đứng ở bên cạnh hắn, bàn tay cầm lấy ngực của hắn, ngang ngược mà lạnh lùng.

- Chuyện này...?

Trong tâm mọi người không ngừng nhảy lên, Lãnh Ngưng hít sâu một hơi, đây là Tần Vấn Thiên ưa thích nói năng mạnh miệng trong ấn tượng của nàng sao? Vẻ mặt hờ hững, nhẹ như mây gió, ánh mắt sạch sẽ, khuôn mặt tuấn dật, trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười?

Cánh tay của Tần Vấn Thiên lôi kéo, vung thân thể Diêm Không lên mặt đất, làm cho Diêm Không trực tiếp nằm đó, ngẩng đầu vừa định đứng lên, đã thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh như băng nhìn theo hắn, lạnh lùng nói:

- Xin lỗi Bạch Lộc lão sư.

Diêm Không lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn, không xin lỗi, mà là muốn đứng lên?

- Ầm!

Tần Vấn Thiên lật tay đánh xuống một chưởng, thân thể Diêm Không lại nằm xuống, phun mạnh máu tươi.

- Xin lỗi.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh lùng, gió nhẹ lay động trường bào của hắn, thời khắc này trên người hắn, phảng phất như có tia sáng khác.

Xấc láo, hết sức lông bông.

Trước hắn chỉ biết Diêm Không vẫn lòng dạ xằng bậy với hắn, đã từng uy hiếp hắn, chỉ là, hắn mới tới Vọng Châu thành, lười tính toán những việc này, dù sao hắn cũng có chuyện của mình, Diêm Không, đối với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ, nhưng có vài người, lại muốn xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.

Như vậy, thì chỉ có nghiền ép!

- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

Diêm Không gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa muốn đứng dậy.

- Đùng.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, chân của Tần Vấn Thiên trực tiếp đạp ở trên lưng hắn, lại lần nữa hung hăng áp hắn nằm bẹp trên mặt đất.

Không phục? Thì cũng phải làm cho hắn phục!

- Thời gian ba nhịp thở, là cơ hội cuối cùng của ngươi.

Thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh lùng truyền ra.

- Ngươi dám!

Diêm Không gào thét, bị Tần Vấn Thiên giẫm, lại không bò dậy nổi.

- Một hơi!

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.

Mặt Diêm Không lộ vẻ dữ tợn, vô cùng nhục nhã.

- Hai hơi!

Tần Vấn Thiên lại nói, trên người có một cỗ sát ý tịch quyển ra, cả vùng không gian, như hoàn toàn lạnh xuống, như hầm băng.

Cả người Diêm Không run run, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí lạnh lùng thẩm thấu, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

- Bang...

- Ta xin lỗi.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên còn chưa hô lên, Diêm Không thống khổ nhắm hai mắt lại vội nói, hôm nay hắn nhịn.

- Bạch Lộc tiểu thư, Diêm Không ta nói năng lỗ mãng, nên bị phạt, xin lỗi.

Diêm Không bị buộc xin lỗi, chỉ cảm thấy so với giết hắn còn khó chịu hơn.

- Sớm muộn gì cũng phải xin lỗi, lại muốn làm ngược, tội gì chứ.

Tần Vấn Thiên dời chân đi, nụ cười nhạt nhòa, hàn ý lạnh lẽo quanh thân tan biến trong chốc lát. Thiếu niên kia, lại khôi phục dáng vẻ nhẹ như mây gió, nhưng tình cảnh mới vừa rồi, lại in vào trong Thức Hải đám người thật sâu, không thể quên!

Bình luận

Truyện đang đọc