THÁI CỔ THẦN VƯƠNG

Sau khi Tần Vấn Thiên ngưng tụ Thụy Mộng Tinh Hồn thì liền sử dụng thuật châm huyệt áp chế ánh sáng của Tinh Hồn, nhưng lần này hắn không áp chế quá nhiều mà chỉ để màu vàng kim biến nhạt hơn mà thôi.

Bởi vì lúc trước hắn đã nghĩ kỹ, với thế lực của Diệp gia ở hoàng thành, nếu hắn không thể hiện ra thiên phú đủ để lấy được sự coi trọng của cao tầng trong học viện Đế Tinh thì chỉ e rằng hắn khó mà có chỗ đứng ở hoàng thành này. Hắn cũng không phóng thẳng ra ánh sáng của tầng trời thứ năm, nếu như thiên phú của hắn quá mạnh thì chỉ sợ sẽ có một số người không tiếc bất cứ giá nào để giết chết hắn.

Vì vậy nên mới có tình cảnh lúc này đây.

- Lúc ở thành Thiên Ung thì ta đã thông qua khảo hạch của lão sư Mạc Thương, vì lời hứa của học viện Đế Tinh nên mới lặn lội ngàn dặm xa xôi tới hoàng thành để đến học viện báo danh, nhưng Khương Chấn lại không đưa ngọc bài Đế Tinh cho ta mà muốn ta tham gia hoạt động liên kết của chín viện, ta cũng đã đồng ý.

Không gian hoàn toàn yên tĩnh, Tần Vấn Thiên chậm rãi cất lời, không ai cắt lời hắn, cả không gian chỉ có một mình giọng nói của hắn.

- Trong hoạt động đó, Âu Phong đã tập trung những học viên khác dùng đủ mưu sâu kế hiểm để truy sát ta và Phàm Nhạc, suýt nữa thì đắc thủ, vì Phàm Nhạc đã kích hoạt huyết mạch chi lực cho nên chúng ta mới có thể đánh bại Âu Phong và đuổi giết ngược lại hắn, thế nhưng lúc này Âu Thần xuất hiện, hắn ta nói ta và Phàm Nhạc giết hại đồng môn, suýt chút nữa giết chết ta và Phàm Nhạc ngay tại chỗ, lúc đó học viện Đế Tinh có ai chấp pháp cho bọn ta?

- Sau đó, Âu Phong lại lôi kéo cường giả Luân Mạch cảnh đuổi giết bọn ta, ép bọn ta đến bước đường cùng, may mà mạng bọn ta lớn, hơn mười ngày sau ta vẫn có thể sống sót trở về. Điều đầu tiên mà ta nghĩ đến là quay về học viện Đế Tinh báo danh, nhìn thấy Âu Phong ta lại tức giận khó có thể kềm chế được nên ra tay giết chết hắn, thử hỏi chúng ta có tội gì chứ?

Tần Vấn Thiên từ từ nói hết mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa hắn còn bộc lộ thiên phú của mình làm cho mọi người đều cảm thấy Tần Vấn Thiên hắn không hề làm sai gì cả.

Hơn nữa, nghe lời Tần Vấn Thiên nói thì hình như không chỉ Tần Vấn Thiên có thiên phú hơn người mà ngay cả Phàm Nhạc mập mạp kia cũng có huyết mạch chi lực, cũng là một thiên tài hiếm có khó tìm, nếu như thế thì học viện Đế Tinh không thể không cân nhắc cho kỹ.

- Nếu như học viện Đế Tinh vẫn cho rằng ta có tội vậy thì xin đừng gán cho ta cái danh học viên của học viện Đế Tinh, ta vẫn chưa nhận ngọc bài Đế Tinh, không thể xem như người của học viện Đế Tinh được, cứ xem như ta đến học viện Đế Tinh giết Âu Phong để trả thù đi.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như trước:

- Bây giờ, xử trí thế nào thì tùy các vị.

Hắn vừa dứt lời thì Tinh Hồn chói mắt lập tức biến mất, nhưng mọi người vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

- Mạc Thương ta vất vả lắm mới có được môn sinh này, nếu như học viện cứ muốn đuổi hắn khỏi cửa và còn định tội hắn thì người làm lão sư như ta cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa rồi.

Mạc Thương nhìn Thiên Thủ một cái rồi lạnh lùng nói, ngay sau đó tất cả mọi áp lực đều chuyển mắt nhìn sang Thiên Thủ, điều này làm hắn ta rất khó xử.

Lúc này, hắn ta quả thật không có ý định tội Tần Vấn Thiên, nữa nếu không thì e rằng người phía trên sẽ trách hắn, chỉ sợ là hiện tại đã có cao tầng đang quan sát tình hình bên này rồi.

Nghĩ vậy Thiên Thủ có chút buồn bực, nếu như không xử lí chuyện này cho thích đáng thì sợ rằng rất nhiều người sẽ có ý kiến với hắn ta.

Đương nhiên người buồn bực nhất vẫn là Khương Chấn, vào khoảng khắc Tần Vấn Thiên phóng ra hai Tinh Hồn thì hắn ta đã biết là Tần Vấn Thiên sẽ không chết rồi, không những không chết mà còn nhận được sự chú ý của cao tầng nữa.

Mà Khương Chấn hắn, lại cứ thế đắc tội với một nhân vật có tiềm năng lớn.

Còn có Âu Thần nữa, hắn ta vẫn còn cay Tần Vấn Thiên lắm, hận không thể giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ. Tuy rằng nguyên nhân của chuyện này là do quan hệ của hắn ta với Diệp Vô Khuyết, nên hắn ta muốn giúp Diệp Vô Khuyết giải quyết cục nợ tép riu này. Đối với hắn ta, đây vốn không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng không ngờ lại tạo thành cục diện như hiện tại, nhưng mà chẳng có ai lại tự nhận là mình sai cả, thế nên hắn vẫn cứ hận Tần Vấn Thiên.

Đệ đệ Âu Phong của hắn ta bị Tần Vấn Thiên giết chết ngay tại chỗ, hơn nữa lại còn chết một cách vô ích như thế, Âu Thần hắn sao có thể không tức giận được đây? E là chính bản thân hắn cũng khó mà ăn nói với người trong nhà.

- Hỗn xược.

Đúng vào lúc này, Thiên Thủ rốt cuộc cũng lên tiếng, điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là hắn lại quay sang quát Tần Vấn Thiên.

- Nói bậy nói bạ, nếu như ngươi đã tham gia khảo hạch của học viện Đế Tinh, lại còn sống sót ra khỏi Hắc Ám Sâm Lâm thì sao có thể không phải là học viên của học viện Đế Tinh chứ?

Thiên Thủ quát Tần Vấn Thiên:

- Ngọc bài Đế Tinh chỉ là hình thức mà thôi, nếu như ngươi đã chọn học viện Đế Tinh thì ngay bây giờ ngươi đã là học viên của học viện Đế Tinh rồi.

- Vì thế, Thiên Thủ ta thân là chấp pháp trưởng lão của học viện Đế Tinh, ta có quyền quản giáo hành vi của ngươi, tuy rằng hôm nay ngươi báo thù cho chính mình nhưng đã gây ra ảnh hưởng nặng nề. Ta quyết định tạm thời cấm túc ngươi một tháng, đồng thời ta sẽ phái người đi điều tra chuyện xảy ra ở Hắc Ám Sâm Lâm. Nếu những lời ngươi nói là thật thì ta sẽ xem trận chiến hôm nay như trận đấu cá nhân của người và Âu Phong, không liên quan gì đến học viện cả.

- Đương nhiên, nếu như ngươi dám nói dối thì ta sẽ, ta sẽ...

Hình như Thiên Thủ vẫn chưa nghĩ ra nếu như Tần Vấn Thiên nói dối thì sẽ xử lí hắn như thế nào, nhất thời ngập ngừng một lúc, sau đó bổ sung:

- Đến lúc đó rồi nói tiếp, giờ ngươi đi theo ta.

- Xì.

Nhược Hoan phì cười một tiếng, nhưng lập tức giơ tay che lấy miệng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng rực rỡ, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy trưởng lão Thiên Thủ mặt sắt thiết diện vô tư lúng túng như thế này đấy.

Tuy rằng Thiên Thủ mang tiếng là đang quát Tần Vấn Thiên nhưng mọi người đều nghe ra ý bao che trong đó, dù Tần Vấn Thiên có nói dối hay không thì xem như cái chết của Âu Phong cũng thành công cốc.

Hơn nữa rõ ràng là Thiên Thủ đang kéo thẳng Tần Vấn Thiên vào học viện Đế Tinh... Nói thẳng Tần Vấn Thiên ngươi hiện giờ đã là học viên của học viện Đế Tinh rồi.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện ra ý cười, hôm nay coi như đã trút được cơn giận rồi.

Nhưng mà, ánh mắt của Âu Thần vẫn làm cho người ta thấy chán ghét như thế.

Mập mạp nghĩ thầm, lúc nào có cơ hội thì tiện tay giải quyết luôn cái tên Âu Thần đó một thể thì hoàn mỹ rồi.

Đương nhiên, mập mạp cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi, đối với những người mình đáng không lại thì mập mạp luôn giữ nguyên tắc quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Đối với những người mà hắn có thể đánh bại thì nguyên tắc của mập mạp là anh hùng báo thù mọi lúc mọi nơi.

Cho nên, với Âu Phong kia, mập mạp lựa chọn làm anh hùng, còn với Âu Thần thì mập mạp định làm quân tử.

- Còn ngươi nữa, ngươi cũng bị cấm túc cùng Tần Vấn Thiên, xám hối cho tử tế vào.

Đúng lúc mập mạp đang nghĩ là làm anh hùng hay quân tử thì Thiên Thủ quát hắn một tiếng, nhưng mà mập mạp có vẻ vẫn rất hồn nhiên không thèm để ý, hắn nhếch miệng cười, vỗ vai Tần Vấn Thiên nói:

- Hảo huynh đệ có nạn cùng chịu, Tần Vấn Thiên đây là huynh đệ của ta, Phàm Nhạc ta đương nhiên phải đi cùng hắn rồi.

Mập mạp ngẩng đầu lên, dáng vẻ vô cùng vênh váo tự đắc, cứ như thể sợ người khác không biết Tần Vấn Thiên là huynh đệ của hắn vậy.

- Tên này trông hèn hèn.

- Tên mập nom mặt mày đáng khinh quá.

Nhiều người thầm mắng trong lòng, tên mập này rõ là đang giễu võ dương oai đây mà.

Đương nhiên, chỉ có Tần Vấn Thiên biết, lúc cùng chung hoạn nạn với hắn ở trong Hắc Ám Sâm Lâm thì mập mạp hoàn toàn không biết thiên phú của hắn, sau này lúc gặp phải nguy hiểm thì rõ ràng mập mạp có thể tự trốn thoát một mình nhưng hắn không làm như thế, tuy rằng mập mạp bỉ ổi nhưng bỉ ổi đến mức khiến người ta thấy ấm áp.

Người của Chấp Pháp viện đưa Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đi, Mạc Thương không hề lo lắng chút nào, vào lúc Tần Vấn Thiên phóng ra Tinh Hồn màu vàng kim thì hắn đã biết kết quả rồi.

Ánh mắt của hắn liếc qua Khương Chấn một cái, Mạc Thương cũng đưa đệ tử môn hạ của mình rời khỏi đây, cuộc chiến xếp hạng tiếp tục tiến hành nhưng mọi người đã không còn lòng dạ nào nữa rồi, trong đầu bọn họ vẫn đang lởn vởn những cảnh tượng vừa rồi.

Những việc xảy ra ở học viện Đế Tinh hôm nay e là sẽ nhanh chóng truyền ra khắp các học viện lớn khác.

- Hắn tên là Tần Vấn Thiên à, anh tuấn quá.

Có thiếu nữ lộ ra vẻ háo sắc, vẫn cứ nhớ đến cảnh tượng thiếu niên ngông cuồng vừa nãy, thiếu niên đó không tiếc tất cả giết chết Âu Phong, sau đó thì bộc lộ thiên phú của mình, trở thành người đầu tiên trong lịch sử của học viện Đế Tinh.

Âu Thần đưa thi thể Âu Phong rời đi, hắn phải trở về gia tộc, những chuyện xảy ra ở đây e là sẽ nhanh chóng truyền đi.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc bị phạt cấm túc, nhưng là bị phạt cấm túc ở trong một đình viện vô cùng nho nhã, cổ kính trang trọng, trong viện còn có suối nhỏ cầu kiều.

Điều này làm cho mập mạp cảm thán một phen, chỉ thiếu mấy mỹ nữ nữa thôi thì chỗ cấm túc này sẽ trở nên hoàn mỹ rồi.

Mập mạp rất vui vẻ, nhưng Thiên Thủ bây giờ thì lại đang rất đau đầu, lúc này trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều là các trưởng lão của học viện.

- Thiên Thủ trưởng lão, ta chỉ muốn gặp Tần Vấn Thiên thôi, yêu cầu này không quá đáng chứ.

Lúc này có một người hán tử cao to da ngăm đen nhìn Thiên Thủ, yêu cầu gặp Tần Vấn Thiên.

- Thiên Thủ, ta bảo đảm sẽ không làm trễ quá nhiều thời gian đâu, chỉ là nói với Tần Vấn Thiên vài câu thôi.

Một người khác mỉm cười nhìn Thiên Thủ, cũng lên tiếng yêu cầu.

Nhìn mấy người trước mặt, Thiên Thủ chỉ cảm thấy nhức hết cả đầu, sao hắn có thể không rõ những người này nghĩ gì chứ, Tần Vấn Thiên bước vào học viện Đế Tinh, đến cả ngọc bài Đế Tinh cũng chưa nhận được, tự nhiên vẫn chưa bái ai làm sư phụ.

Tuy nói Mạc Thương đã cướp được tiên cơ nhưng bọn họ vẫn có cơ hội dụ dỗ Tần Vấn Thiên.

- Đám khốn kiếp các ngươi.

Lúc này, một tiếng quát truyền đến làm cho đám người đột nhiên yên tĩnh lại, họ quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt đen như đáy nồi của Mạc Thương.

Mọi người nhìn thấy Mạc Thương thì không khỏi lúng túng, nhưng mà trên mặt vẫn bày ra vẻ nghiêm trang như trước.

- Hôm này là ngày cuối cùng của trận đấu xếp hạng, các ngươi lại chạy hết đến đây, học viên làm sao chọn được sư phụ của mình hả, bây giờ phó viện trưởng đã tức giận lắm rồi đấy, các ngươi tự xem mà giải quyết đi.

Mạc Thương hừ lạnh một tiếng, sau khi Thiên Thủ đưa Tần Vấn Thiên rời đi thì Mạc Thương nhanh chóng phát hiện ra các lão sư giáo của học viện Đế Tinh đều lượn mất tăm.

Lời nói của Mạc Thương vừa dứt thì mọi người đều hối hả rời đi, chỉ trong nháy mắt thì đã chẳng thấy bóng ai nữa cả.

Thiên Thủ lắc đầu cười khổ, cuối cùng cũng coi như được yên tĩnh rồi.

Hắn ta nhìn Mạc Thương, nói:

- Mạc Thương, phó viện trưởng tức giận rồi, ngươi cũng mau đi đi.

Mạc Thương nhìn lại Thiên Thủ, sau đó cười đáp:

- Thiên Thủ trưởng lão để ta gặp đệ tử Tần Vấn Thiên của ta cái đã, ta có mấy lời muốn nói với hắn.

Thiên Thủ đơ người, hắn quan sát Mạc Thương, sau đó cười bảo:

- Mạc Thương, phó viện trưởng căn bản không đến đúng không?

Mạc Thương bị vạch trần thì không khỏi cười ngượng, làm cho Thiên Thủ há hốc mồm, hắn ta trừng mắt nhìn Mạc Thương rồi nói:

- Coi như ngươi lợi hại, vào đi.

Bình luận

Truyện đang đọc