THẦN CẤP Ở RỂ



Điều làm cho Lâm Thư Âm không ngờ là, hai người bảo vệ sau khi nghe thấy cô nói tên, lập tức hoảng hốt cúi đầu, lễ phép chào.


"Cô chính là cô Lâm, cuối cùng cô cũng đến rồi.

Tổng giám đốc Bạch của chúng tôi đang đợi cô đấy."
"Chuyện gì đây? Sao lại đợi tôi?" Lâm Thư Âm hơi sửng sốt.


Bảo vệ rất cung kính đẩy ra cánh cửa lớn bằng thủy tinh, mời Lâm Thư Âm tiến vào.


Lâm Thư Âm kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Vô Phong: "Lẽ nào, bùa may mắn thực sự có tác dụng?"
Diệp Vô Phong trên mặt trần đầy ý cười thắng lợi, hướng về phía cô dựng thẳng hai ngón tay cái.


Lâm Thư Âm càng tin tưởng gấp trăm lần, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến thẳng vào tầng chính văn phòng chi nhánh của tập đoàn nhà họ Bạch.


Vừa bước vào cửa, đã có ngay một cô gái xinh đẹp, dáng người thướt tha, ăn mặc chỉnh tề bước ra chào hỏi: "Xin hỏi, cô là cô Lâm đúng không ạ?"
Lâm Thư Âm vội vàng nói: "Là tôi."
"Xin chào cô Lâm, tôi là thư kí của tổng giám đốc Bạch.

Tổng giám đốc Bạch đã đợi cô một tiếng rồi, mời cô đi theo tôi."
Lâm Thư Âm như lọt vào mây mù, cùng cô ta đi vào thang máy, sau đó bước vào văn phòng của tổng giám đốc Bạch.


Vừa thấy Lâm Thư Âm đến, cái vị trung niên vừa phong độ vừa nhẹ nhàng, đang ngồi trên chiếc ghế ông chủ bằng da thật kia vội vàng đứng lên, tự giới thiệu: "Cô Lâm, tôi là người phụ trách dự án thành phố Tam Giang của tập đoàn nhà họ Bạch, tên là Bạch Văn Đông."

"Tổng giám đốc Bạch, xin...!chào." Lâm Thư Âm đối diện với vẻ xởi lởi thân thiết của Bạch Văn Đông thì có chút không biết phải làm sao.

Thân phận của Bạch Văn Đông là gì chứ? Là ông lớn giàu có và quyền thế thuộc hàng đỉnh chóp rồi, những con cá sấu lớn trong giới làm ăn ở thành phố Tam Giang này có ai nhìn thấy ông ta mà không ngã mũ cúi người, ấy thế mà ông ta lại chủ động đứng lên chào hỏi mình?
Ổn định lại tinh thần đang hỗn loạn, Lâm Thư Âm nói: "Tổng giám đốc Bạch, tôi đến là để tìm cơ hội hợp tác làm ăn với quý công ty.

Đây là nguồn lực về kiến trúc bên tập đoàn nhà họ Lâm chúng tôi, còn có bản báo giá......"
Bạch Văn Đông nhận lấy tài liệu mà Lâm Thư Âm đưa qua, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ sang một bên bàn làm việc.

Động tác này khiến trong lòng Lâm Thư Âm chợt lạnh.


Ai ngờ, Bạch Văn Đông lại dứt khoát cầm lên một bản hợp đồng, cười nói: "Cô Lâm, người đứng đầu dòng họ nhà tôi đã từng dặn dò, khi nào đến Tam Giang nhất định phải hợp tác với tập đoàn nhà họ Lâm.

Trong bản hợp đồng này đã ghi rõ mức giá, tên tôi cũng kí rồi.

Nếu cô đồng ý với mức giá này thì chỉ cần ký tên, hợp đồng lập tức có hiệu lực."
Lâm Thư Âm kinh ngạc, máy móc nhận lấy bản hợp đồng.

Cô nhìn kỹ một lượt, đến khi nhìn thấy mức giá ghi bên trong, ôi trời ơi, mức giá mà họ đưa ra còn cao hơn 5% so vơi mức giá ghi trong báo giá mình đề xuất.


Đề án số 1, hợp đồng gần hơn 30.000 tỷ, 5% chính là 150 tỷ.

Nói cách khác, nhà họ Bạch chẳng những đem hợp đồng của đề án xây dựng số 1 đưa cho mình, còn ném thêm cho công ty mình 150 tỷ.


"Sao vậy, cô Lâm không hài lòng với giá cả à? Nếu không hài lòng chúng ta có thể bàn bạc lại..." Bạch Văn Đông thấy cô chậm chạp không chịu ký tên, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, đứng ngồi không yên.



Một tiếng trước, ông nội Bạch đích thân gọi điện đến, dặn dò Bạch Văn Đông rằng, cái miếng bánh ngọt Bích La Loan to nhất kia, nhất định phải giao cho nhà họ Lâm.

Đến lúc đó, con gái lớn nhà họ Lâm Lâm Thư Âm sẽ đến ký hợp đồng.

Còn về giá cả ghi bên trong, Bạch Văn Đông tự xem mà làm.

Nhưng mà, ông nội Bạch cuối cùng thả nhẹ thêm một câu, việc này nếu làm không tốt, cậu cũng không cần phải về công ty làm việc làm gì nữa, tốt nhất là cuốn gói về quê trồng ruộng đi.


Bạch Văn Đông chẳng qua chỉ là một đứa cháu gọi ông nội Bạch là bác, trong dòng họ không có nhiều ưu thế.

Khó khăn lắm mới được trọng dụng một lần, quản lý công trình lớn như vậy, thật sự như giẫm trên băng mỏng.

Ông ta biết, chỉ cần sơ sẩy một cái, để xảy ra sai sót khiến bác trai nổi điên lên thì sự nghiệp của ông ta coi như chấm hết.


Lâm Thư Âm bị ông ta hối, vội vàng nói:"Tổng giám đốc Bạch, tôi không có ý kiến gì, tôi ký tên đây."
Ký xong hợp đồng, một lúc lâu sau Lâm Thư Âm vẫn không cảm nhận được mùi vị.

Mọi chuyện cũng quá thuận lợi rồi, chẳng lẽ bùa may mắn lại có tác dụng thần kỳ đến vậy à?
Tiễn Lâm Thư Âm đi, trái tim già nua treo lơ lửng nãy giờ của Bạch Văn Đông mới rơi trở lại lồng ngực.

Ông ta vội vàng gọi đến một dãy số: "Là anh Diệp đúng không? Tôi là Bạch Văn Đông, cháu của Bạch Vân Phong.

Bác trai có nói với tôi, anh là đại anh hùng.


Dựa theo yêu cầu của anh, vừa rồi tôi đã đưa hợp đồng cho cô Lâm Thư Âm.

Anh Diệp, không biết khi nào anh có thời gian? Tôi có thể hẹn gặp anh không?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hùng hậu của Diệp Vô Phong: "Mọi việc ổn thỏa là tốt rồi, gặp mặt thì không vội.

Đợi mấy ngày nữa, có khi tôi sẽ đến tìm ông!"
"Được được, có chuyện gì, anh Diệp cứ tùy ý dặn dò......"
Lâm Thư Âm cầm bản hợp đồng đã ký xong, nửa mê nửa tỉnh đi ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng của tập đoàn nhà họ Bạch.

Diệp Vô Phong đi qua đón cô: "Thư Âm, làm gì mà mất hồn vậy? Hợp đồng ký được chưa?"
Lâm Thư Âm cảm xúc dạt dào nói: "Ký rồi, đúng là không thể tin nổi đây là sự thật.

Diệp Vô Phong, em không mơ đúng không?"
"Nếu đã ký rồi thì chúng ta đi về thôi.Thư Âm, em lái đi phía trước, anh đạp xe theo sau em." Diệp Vô Phong cười nói.


Lâm Thư Âm nhìn chiếc xe đạp của Diệp Vô Phong, trong lòng áy náy một hồi.

Mình dù không giàu có gì, nhưng cũng có năng lực kinh tế nhất định.

Một năm này cô mượn cớ không thích ăn cơm khách sạn, khiến cho Diệp Vô Phong trưa nào cũng phải lóc cóc đạp cái xe đạp cũ này đến khách sạn lớn Hoàng Triều đưa cơm cho cô.


Không cần biết mưa gió bão bùng, mùa đông lạnh giá hay mùa hè nắng gắt, anh chưa từng có nửa câu oán hận.

Mũi cô chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.


Lâm Thư Âm cố gắng nở nụ cười thật tươi, nói: "Cái xe đạp này cũ rồi, hôm nay em ký được hợp đồng, bỏ nó đi, về rồi em mua cho anh một chiếc xe điện nhé."
Không ngờ, Diệp Vô Phong lại nói: "Không cần đâu.

Cái xe này mặc dù cũ, nhưng nó là người bạn đồng hành với em trong suốt những năm tháng trung học.


Trên người nó còn lưu lại ký ức của em.

Anh dùng nó vẫn rất thoải mái, còn có thể rèn luyện cơ thể nữa."
Lâm Thư Âm nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi.

Em gọi điện cho bà nội, báo cho bà biết chúng ta đã ký được hợp đồng rồi, để bà chuẩn bị ăn mừng cho chúng ta." Cô cố ý nhấn mạnh hai từ chúng ta, ý đồ rõ ràng, bên trong cũng có công lao của Diệp Vô Phong.


Nắng gắt như đổ lửa, Lâm Thiên Âm chậm chạp lái xe đi ở phía trước, ngắm nhìn hình ảnh Diệp Vô Phong vẫn đạp xe bám sát phía sau qua kính chiếu hậu.

Cô đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.


Mặc dù Diệp Vô Phong tính tình nhút nhát, nhưng một năm hai người kết hôn, tất cả việc nhà mệt nhọc đều do anh gánh vác.

Mặc dù không tạo nên tiếng tăm to lớn, nhưng anh luôn tận tụy chờ đợi tình yêu của cô, chưa bao giờ mơ mộng cảnh xuân ong bướm bên ngoài.


Trước đây, cô luôn ghét bỏ anh không làm được việc lớn, không chống đỡ được nhà cửa.

Mấu chốt vẫn là trong tâm cô không đủ rộng lượng, không tiếp thu được những lời bàn tán xấu xa của người ngoài đối với chồng mình.

Thật ra, chỉ cần anh đối tốt với cô, có chồng như vậy, còn cầu mong gì nữa?
"Hoa hải đường đẹp nhưng lại không thơm, cá trích ngon bổ nhưng nhiều xương dăm, lầu son đẹp đẽ nhưng chưa xây xong."
Bố mẹ, bà nội vẫn luôn coi thường Diệp Vô Phong.

Hôm nay nếu không có Diệp Vô Phong không ngừng cổ vũ, còn không ngại cực khổ xin bùa may mắn cho cô, làm sao cô có thể ký được hợp đồng lớn như vậy?
Hiện giờ, hợp đồng tới tay, chắc bọn họ sẽ thay đổi cái nhìn đối với Diệp Vô Phong đi? Còn có Lâm Kiến Ba nữa, xem sau này các người ai còn dám xem thường vợ chồng chúng tôi.

Tôi thật muốn xem xem, anh làm sao dám mở miệng gọi tôi là chị!


Bình luận

Truyện đang đọc