THẦN CẤP Ở RỂ



Bạch Tinh Đồng sớm đã quen với chuyện mọi người sợ mình nên cũng chẳng có cảm giác gì với chuyện thế này mà tiếp tục hỏi: “Nói mau, cuối cùng là có chuyện gì?”
“Cảnh sát Bạch, là vầy, tôi phải báo cáo với cô về tình tiết vụ án.” Ánh mắt người trẻ tuổi ấy nhìn sang chỗ khác.
“Tình tiết vụ án? Được! Liên quan đến vụ án nào?” Bạch Tinh Đồng ngồi ngay ngắn, cẩn thận quan sát người trẻ tuổi đối diện.
“Cảnh sát Bạch, tôi là người quét dọn trong nhà Âu Dương Lôi.

Tôi tên là Vương Chí Tân, tôi phải báo với cô rằng Âu Dương Lôi từng qua lại với trùm bán thuốc phiện ở khu vực Tam Giác Vàng là anh em họ Hồ.”
“Ồ? Qua lại như thế nào? Anh có chứng cứ gì không?” Bạch Tinh Đồng lặng lẽ mở bút ghi âm, sau đó nở nụ cười hấp dẫn chết người nhìn Vương Chí Tân đối diện.
Vương Chí Tân nói: “Cảnh sát Bạch, sao tôi có chứng cứ gì được chứ! Tôi chỉ vô tình nghe được một đoạn noí chuyện của Âu Dương Lôi với Âu Dương Tất Tùng mà thôi.

À, còn có Khương Tam Lãng nữa.

Bọn họ bàn chuyện thời gian, vừa khéo tôi lại nghe được.

Sơ lược là: Trùm buôn thuốc phiện Hồ Trọng chết rồi nên anh em của ông ta là Hồ Quý đặc biệt tập hợp lực lượng đến thành phố Phụng Thiên trả thù cho Hồ Trọng…”
Vương Chí Tân kể lại một cách kỹ càng, Bạch Tinh Đồng vừa nghe vừa gật đầu: “Ồ? Nếu như vậy thì bây giờ Âu Dương Lôi với Hồ Quý đã trở thành kẻ thù?”
Vương Chí Tân gật đầu: “Có thể là vậy.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Âu Dương Tất Tùng là ai?”
Vương Chí Tân trả lời: “Âu Dương Tất Tùng chính là con trai của Âu Dương Lôi! Anh ta kéo theo một nhóm người toàn dân lão luyện, dữ dằn! Nghe nói tối qua bọn họ chơi tới bến với Hồ Quý, cuối cùng hao binh tổn tướng, chết hết mười mấy người.”
“Cái gì?” Bạch Tinh Đồng kinh hãi đứng bật dậy: “Chết mười mấy người? Ở đâu?” Đây là một vụ án lớn luôn rồi! Nhưng tại sao cô không thấy người dân nào báo lên hết?

Vương Chí Tân vừa lắc đầu vừa nói: “Cảnh sát Bạch, tôi chỉ biết mỗi chuyện này thôi, bọn họ cũng không thể nói tôi nghe địa điểm cụ thể được! Còn nữa, tôi tới đây báo lại với cô cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro lớn.

Ai chẳng biết Âu Dương Lôi tàn nhẫn với những kẻ phản bội thế nào chứ! Đúng rồi, tôi cũng nên trở về thôi.

Nếu không Âu Dương Lôi và những người khác sẽ nghi ngờ.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.

Vương Chí Tân, sau này cô làm gián điệp tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tìm cách báo cho tôi biết được không? Cô cứ yên tâm, ngoài ra tôi sẽ trả một phần tiền lương cho cô.”
Vương Chí Tâm mỉm cười: “Được! Cảm ơn cảnh sát Bạch, tôi sẽ làm tốt việc cung cấp thông tin cho cô.” Thật ra cô ta cũng chẳng cách nào từ chối khi đối diện với lời yêu cầu nhẹ nhàng của người đẹp Bạch Tinh Đồng.
Đương nhiên còn có thêm một phần thu nhập.

Đối với một nhân vật thấp bé như Vương Chí Tân thì cũng coi như chuyện tốt.
Nhưng Bạch Tinh Đồng lại không biết, sau khi trở về nhà Âu Dương, Vương Chí Tân chạy ngay vào phòng Âu Dương Lôi: “Ông chủ Lôi, tôi đã ‘báo cáo’ với Bạch Tinh Đồng theo lời dặn của ngài.”
“Ừ.

Vương Chí Tân, cô làm tốt lắm.” Âu Dương Lôi tiện tay đưa cho Vương Chí Tân năm trăm tệ: “Cô ta có kêu cô làm gián điệp cho mình không?”
Vương Chí Tân giơ ngón cái với Âu Dương Lôi: “Ông chủ Lôi, ngài quả là thần tiên.

Người phụ nữ này thật ngu ngốc, cô ta còn yêu cầu tôi làm gián điệp báo cáo thông tin cho mình! Đã vậy còn đưa cho tôi một trăm tệ nữa chứ.


Ha ha!”
Thấy Vương Chí Tân nhận lấy năm trăm tệ rồi lấy ra một trăm tệ, Âu Dương Lôi khoát tay áo một cái: “Cô cứ giữ đi!”
Vương Chí Tân cười hì hì nói: “Ông chủ Lôi, ngài cứ yên tâm.

Tôi sẽ không làm gián điệp cho cô ả đó đâu!”
“Cái gì? Trông cô thông minh thế, hóa ra cũng chỉ là đồ đần thôi sao!” Âu Dương Lôi trừng mắt.
“Hả? Ông chủ Lôi, chuyện này…Sao ngài lại nói như vậy! Nếu tôi làm gián điệp cho cô ta thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho ngài.

Vương Chí Tân tôi đây nhất định sẽ luôn trung thành với nhà họ Lôi…” Vương Chí Tân quỳ xuống đất rồi bắt đầu thề thốt.
“Được rồi được rồi.

Tôi nói cho cô biết, cô không những phải làm gián điệp mà còn phải làm cho thật tốt.” Âu Dương Lôi rì rầm một hồi vào tai Vương Chí Tân.
“Vâng, vâng vâng.

Ông chủ Lôi, tôi biết rồi! Ngài cứ yên tâm, tôi chắc chắn trước khi báo tin cho cô ta sẽ để ngài xem qua hết!” Vương Chí Tân tiếp tục biểu đạt lòng trung thành của mình.
“Hồ Quý đến Phụng Thiên báo thù cho Hồ Trọng?” Lúc Hình Liên Cương nghe được tin này, cũng đứng bật dậy như Bạch Tinh Đồng.

Hai mắt lóe sáng, sắc mặt cũng nghiêm trọng hẳn: “Kẻ đến thì không tốt, mà kẻ tốt lại chẳng thấy đâu!”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Đúng vậy! Hồ Quý đến Phụng Thiên nhất định sẽ hô mưa gọi bão! Đội trưởng Hình, cảnh sát chúng ta nhất định phải tăng cường lực lượng, nghĩ cách nắm giữ rõ ràng từng đường đi nước bước của Hồ Quý.


Nhất định phải tiêu diệt từ trong trứng nước trước khi Hồ Quý làm ra chuyện gì nghiêm trọng!”
“Được! Tôi sẽ báo cáo lên cho cục trưởng Lạc.

Dù gì đây cũng không phải là chuyện nhỏ nên chúng ta nhất định phải nắm rõ mọi thứ từ phía cục trưởng Lạc.” Hình Liên Cương đứng dậy một cách cẩn thận: “Còn nữa, khi cảnh sát chúng ta bắt đầu truy nã cũng phải hành động thật bí mật để tránh đánh rắn động cỏ khiến Hồ Quý chạy thoát.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Đội trưởng Hình, bây giờ tôi phải ra ngoài tìm kiếm thông tin về Hồ Quý.”
“Cô định đi đâu tìm? Nhất định phải chú ý an toàn!” Hình Liên Cương hơi bất an: “Hồ Quý vốn là phần tử khủng bố tay nhuốm máu tanh.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Hình đội trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý an toàn của mình!”
Bạch Tinh Đồng đã là khách quen của chi nhánh Hoa Cường.

Vậy nên khi cô lái xe đi vào cũng không bị ai ngăn lại hay vặn hỏi.
Nếu là người ngoài muốn đi vào công ty Hoa Cường thì nhất định phải bị soát người lẫn vặn hỏi.

Trải qua trận chiến tối hôm qua, tính cảnh giác của nhân viên Hoa Cường tăng lên tới mức cao nhất.
Nhất là đội bảo vệ do Dĩ Hàn Kỳ đứng đầu thì càng xác định rõ ràng nhiệm vụ của mình; Cho dù là bất cứ ai, khi đi vào công ty Hoa Cường thì nhất định cũng phải chấp hành công tác bảo vệ, nhất định không để cho công ty chịu tổn thất gì, cảng không thể để phần tử khủng bố bước vào cao ốc công ty!
“Cốc cốc.” Bạch Tinh Đồng gõ lên của phòng Diệp Vô Phong.
“Mời vào.” Lúc giọng Diệp Vô Phong vừa vang lên, Bạch Tinh Đông đã thấy vô cùng thân thuộc.

Dù sao, với mối quan hệ của hai người, Bạch Tinh Đồng đã nghiễm nhiên xem Diệp Vô Phong là người thân của mình, là người đàn ông của mình.
Cô ta đẩy cửa bước vào thì phát hiện Dương Chấn Hoa cũng đang ở trong.

Mà lúc Dương Chấn Hoa thấy cô ta bước vào, đã đứng lên ngay: “Tư lệnh Diệp, hai người cứ trò chuyện đi.


Tôi đi trước.”
Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm Dương Chấn Hoa khi Dương Chấn Hoa đi ngang qua mình.

Sau đó cô ta nhìn Dương Chấn Hoa đi ra cửa phòng, đến khi khép cửa lại.

Bạch Tinh Đồng nói: “Người này là võ sư, đến tìm anh làm gì?”
Diệp Vô Phong cười hì hì trả lời: “Chuyện giữa hai người đàn ông.”
Bạch Tinh Đồng đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy eo Diệp Vô Phong.

Cô ta trừng mắt, nói với giọng hung tợn: “Anh dám nói dối tôi sao?”
“A!” Diệp Vô Phong bỗng bị tập kích, thật ra đã khẽ tránh thoát.

Nhưng anh lo, Bạch Tinh Đồng sẽ ngã sấp xuống khi dùng hết sức lao về phía mình, thế nên anh chỉ có thể để cho cô ta ôm: “Cô đừng làm như vậy.

Đây là văn phòng, Thư Âm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Bạch Tinh Đồng cố tình làm như hai người đang nhảy múa.

Cô ta nhẹ nhàng lắc lư, khẽ khàng ma sát với cơ thể Diệp Vô Phong: “Cô ta xuất hiện thì sao chứ? Lúc đó tôi sẽ nói anh bất lịch sự.”
“Bà cô của tôi ơi, cô ngồi yên chút có được không?” Mặc dù Diệp Vô Phong rất muốn loại bỏ mối quan hệ thân thiết giữa mình và Bạch Tinh Đồng.

Nhưng dù sao Bạch Tinh Đồng cũng là phụ nữ nên Diệp Vô Phong vẫn còn chút mềm lòng, khó mà nói lời từ chối..


Bình luận

Truyện đang đọc