THẦN CẤP Ở RỂ



Tên sát thủ này thực sự là quá mạnh! Bạch Nhạn Phi đã nhận ra rằng Tiết Phi vốn không phải đối thủ của ông ta nên vội vàng lao đến giúp: "Tiết Phi, anh nghỉ ngơi một chút đi, giao ông ta đấy cho tôi!
Bạch Nhạn Phi vừa ra tay giúp Tiết Phi có cơ hội để thở dốc một chút, anh ta nghiêng người tránh ra khỏi trận đấu, điều hòa lại hơi thở, xoa xoa ngực vài cái, trái tim vẫn đập mạnh liên hồi.

Anh ta lại nhìn về phía Bạch Nhạn Phi và tên sát thủ kia đang đánh nhau, không lâu sau, Bạch Nhạn Phi cũng đã sắp bị đối phương làm cho liên tục lùi về phía sau.


"Không được rồi.

Nếu còn cứ để tình trạng như vậy, chỉ sợ Bạch Nhạn Phi cũng sẽ bị thương mất!" Nghĩ đến đây, anh ta không dám chậm trễ nữa, hét lớn một tiếng, lao người lên cùng tham gia vào trận đánh nhau, cùng Bạch Nhạn Phi hai người cùng đánh lại tên sát thủ, nhưng cho dù như vậy đi nữa thì hai người bọn họ cũng không có một chút lợi thế nào cả.


Tư Đồ Thiên Thú cũng đã cảm thấy sốt ruột.

Vốn dĩ ông ta cảm thấy có thể dựa vào võ thuật đỉnh cao của mình có thể nhanh chóng đạt được mục tiêu, vượt qua đám người này để có thể thẳng tay giết chết Lâm Thư Âm, sau đó ám sát Diệp Vô Phong.


Không ngờ tới khi ra tay lại bị hai cao thủ này làm vướng víu chân tay, nếu cứ tiếp tục dây dưa thế này nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, có thể sẽ làm nhỡ kế hoạch của ông ta, điều này làm sao lại không khiến cho trong lòng Tư Đồ Thú Thiên có chút luống cuống nóng vội được chứ?
Trong lúc quýnh lên, Tư Đồ Thiên Thú dường như đã chuẩn bị giết chết hai người cao thủ kia! Đến lúc này, ông ta đã không còn ý định nhẹ tay nữa, mỗi một động tác vung tay nhấc chân đều là một chiêu thức giết người.

Bất thình lình ông ta tung cước thẳng vào ngực của Tiết Phi, hai tay của anh ta vẫn cố gắng chống lại nhưng vẫn bị làm cho choáng váng đế mức lao đảo, gần như là ngồi khụy xuống rồi.



Tư Đồ Thú Thiên không có một chút do dự nào, cả người lao đến, tay trái tung chiêu "Thanh Long khoe móng vuốt" chụp lấy cổ của Bạch Nhạn Phi! Ông ta ra tay vô cùng nhanh, đối thủ muốn tránh cũng không kịp nữa, cô ấy liên tục lùi về phía sau, tay của ông ta vẫn một mực nắm giữ ngay trên cổ cô ấy.


Tiết Phi vừa nhìn thấy Bạch Nhạn Phi gặp nguy hiểm nhưng cũng không thể cố gắng gượng thêm được nữa, cả người vốn dĩ đã đau đớn nằm ngã trên mặt đất, thuận thế cuộn người lăn đến như một cơn gió ôm lấy một bên chân của Tư Đồ Thú Thiên.


Đây thực sự là một sự lựa chọn cực kỳ mạo hiểm, bản thân nằm bò trên mặt đất để lộ toàn bộ lưng dưới mắt đối thủ, huống hồ đối thủ lại còn là một võ sư vô cùng lợi hại, chỉ cần tùy ý dùng một tay xuất chiêu là có thể lấy mạng của anh ta rồi.

Nhưng mà để cứu Bạch Nhạn Phi, anh ta không thể nghĩ thêm gì nhiều nữa, chỉ có thể liều chết ôm lấy một chân bên phải của Tư Đồ Thú Thiên.


Tư Đồ Thú Thiên bị anh ta ôm lấy chân, cũng bị làm cho giật mình hoảng hốt, động tác bóp cổ trong tay cũng ngừng lại.

Ông ta cúi đầu xuống nhìn, thầm mắng một tiếng: "Đúng là tự tìm đường chết!" Rồi lập tức tập trung sức lực đấm thẳng vào lưng của Tiết Phi, bắt anh ta phải buông tay ra.


Tiết Phi đã dự đoán được nắm đấm phía sau lưng mình, nhưng mà anh ta cũng không dám tùy tiện buông tay ra, bởi vì như vậy, Bạch Nhạn Phi sẽ gặp nguy hiểm.

Anh ta hít một hơi thật sâu, cong lưng lên như một con rùa, phía sau lưng cố gồng lên nhận lấy một cú đấm của Tư Đồ Thú Thiên.


Anh ta vốn dĩ đã kém đối thủ một bậc, bây giờ lại lấy lưng đỡ đòn nên hoàn toàn nằm ở tư thế chịu đòn, nhẹ thì cũng không thể cử động lưng, không thì chắc chắn sẽ bị thương vô cùng nặng.


Đột nhiên nghe thấy tiếng "ầm" một cái, anh ta lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đánh đến nát, nhưng anh ta vẫn còn liều mạng đến tận giây phút ý thức cuối cùng còn sót lại, một mực ôm chân Tư Đồ nhất định không buông.


"Thực sự là không sợ chết mà!" Tư Đồ Thú Thiên cười lạnh một tiếng, vừa nhấc chân mà Tiết Phi ôm lấy, muốn đá anh ta bay ra, nhưng anh ta lại nhưng một con giun có xương vậy, cứ một mực ôm lấy chân ông ta không buông ra.


Tư Đồ Thú Thiên nổi điên lên rồi, đồng tử của ông ta co lại, nâng cánh tay lên, lần này ông ta dồn hết sức lực của toàn thân vào nơi cùi chỏ phải! Nếu một cùi chỏ này thật sự đánh trúng vào Tiết Phi, anh ta nhất định không thể sống nổi nữa.

Trong võ thuật có dạy đấm mười quyền không bằng một quyền cùi chỏ.

Sức mạnh của cùi chỏ còn mạnh hơn một nắm đấm gấp mười lần.


Bạch Nhạn Phi muốn ngăn lại, cô ấy lớn tiếng hết lên: "Dừng tay lại! Đừng điên cuồng đánh đấm nữa!" Cô ấy cũng hơi tức giận, lao thẳng đến đó, dùng tay bóp mạnh cổ của Tư Đồ Thú Thiên, hai chân quặp chặt hai bên hông của ông ta.


Đáng lẽ ra Bạch Nhạn Phi sẽ không dễ dàng hành động thành công được như vậy, chính là bởi vì Tiết Phi đã ôm chặt một chân của Tư Đồ Thú Thiên nên ông ta không tiện hành động, hơn nữa đây còn là tuyệt chiêu có tiếng của Bạch Nhạn Phi, cá sấu ôm cổ! Vốn dĩ cũng chẳng mấy khi bị trượt.


Thấy tuyệt chiêu của cô ấy quá mức hung tợn làm cho Tư Đồ Thú Thiên không còn cách nào khác chỉ có thể từ bỏ đòn tấn công Tiết Phi, thu cùi chỏ lại, chỉ đẩy vào ngực Bạch Nhạn Phi.



Bạch Nhạn Phi vốn là muốn giữ chặt đối phương, còn đang định tăng lực bóp ở cổ thì bị đối thủ đánh trả một cước làm cho cô ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, đành chỉ có thể buông hai tay trên cổ ông ta ra.

Miệng còn mắng: "Lưu manh! Đánh phụ nữ còn đánh...chỗ này nữa!"
Tư Đồ Thú Thiên cười lạnh: "Tôi mặc kệ cô là đàn ông hay phụ nữ, trong mắt tôi đều là người đáng chết hết!" Khi nói chuyện, ông ta lại còn hung hăng tấn công mấy cái bằng cùi chỏ, Bạch Nhạn Phi bất đắc dĩ đành phải buông tha cho ông ta, hai chân ở trên hông ông ta cũng bỏ ra, quay người nhảy xuống lại té ngã một cái.

Đây là tuyệt chiêu của cô, lại lần đầu tiên bị người khác phá hỏng rồi, trong lòng cô ấy cô vùng ảo não.


Thực ra đến lúc này rồi, Tư Đồ Thú Thiên càng thêm nóng bực, người mình muốn giết thì không thấy đâu, lại ở đây dây dưa mãi với hai người không có ra làm sao này, như vậy chẳng phải như câu nói, đúng là kiếm củi ba năm đốt một giờ.


Đúng lúc này, cửa xe mở ra, Lâm Thư Âm từ bên trong chạy đến: "Có chuyện gì vậy? Tiết Phi, Nhạn Phi...!A? Đây là ai vậy?" Cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tên hung thần Tư Đồ Thú Thiên.


Ông ta cười ha hả: "Đúng là tự mình tìm đến chỗ chết, đỡ mất công tôi đi tìm! Tôi đang muốn tìm cô, cô lại tự mình xuất hiện trước mặt tôi! Đừng hòng thoát được!" Ông ta quát lớn nhìn Lâm Thư Âm đang quay người định bỏ chạy, ông ta lao người lên, như một con hổ hung hãn vồ con mồi, ông ta phi đến chỗ của Lâm Thư Âm.


Một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên bay loáng qua một cái, xen giữa Tư Đồ Thú Thiên và Lâm Thư Âm.

Đó là Bạch Nhạn Phi, lần này cô ấy lại đấu tay với Tư Đồ Thú Thiên, nhưng cô không đấm hay đá mà đổi cách thức, dùng tay khóa các đốt ngón tay của đối phương lại.


Mục tiêu của Bạch Nhạn Phi vô cùng chuẩn xác, chính là một chữ "quấn lấy"! Chỉ cần cô ấy có thể quấn lấy tên sát thủ này, Lâm Thư Âm sẽ có thể chạy thoát.

Nhưng cho dù là về võ công hay sức mạnh, bọn họ đều kém Tư Đồ Thú Thiên một bậc, kiểu đánh giáp mặt kịch liệt này càng làm cho cô gặp nhiều nguy hiểm hơn, mấy lần suýt chút nữa là lại bị bóp cổ.



Tiết Phi lại muốn chạy đến giúp một tay, Bạch Nhạn Phi thấy thế tức giận mắng anh ta: "Đồ ngốc này! Mau đưa Thư Âm chạy mau đi!" Cô ấy bây giờ vô cùng quyết tâm đánh cho đến cùng, phải nhất định sống chết với tên sát thủ này, để Lâm Thư Âm có cơ hội để chạy thoát.


Tiết Phi đột nhiên hiểu ra, trong lòng lo lắng vô cùng nhưng không còn cách nào khác, đành gác lại, chỉ sợ sẽ không có ai có thể đi được.

Vì thế đành bất đắc dĩ quát to: "Cô nhất định phải cẩn thận!" rồi kéo Lâm Thư Âm nhanh chóng rời đi.


Tu Đồ Thú Thiên muốn một phát đánh chết cô, nhưng cơ thể của Bạch Nhạn Phi ở trước mắt uốn lượn như cá, không ngừng chạy vòng vòng quanh người ông ta, tuy rằng chỗ nào cũng có nguy hiểm nhưng trong thời gian ngắn sẽ không thể bị Tư Đồ Thú Thiên bắt được.


Nhìn thấy Lâm Thư Âm đã bị Tiết Phi kéo chạy đi xa trên dưới một trăm mét rồi, ông ta đứng ở đây nhưng lại không còn cách nào đuổi kịp được.

Tư Đồ Thú Thiên đột nhiên rống lên một tiếng cực kỳ quái dị.

Âm thanh từ bụng ông ta thoát ra, gầm gừ từ bên trong mà làm chấn động cả không khí bên ngoài, mặt đất dường như cũng rung động theo.


Bạch Nhạn Phi đang chạy quanh người ông ta nghe thấy tiếng rống của ông ta thì trong ngực cảm thấy nôn nao, một luồng máu tươi từ ngực trào lên, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, lục phủ ngũ tạng đều cuồn cuộn không ngừng, trong lúc vội vàng cô ấy nhanh chóng dừng chiêu con cá lại, ổn định cơ thể.


Tư Đồ Thú Thiên cười lạnh một tiếng, giơ bàn tay chắc như thép đập thẳng vào gáy của Bạch Nhạn Phi, ông ta muốn một phát đập chết cô ấy để có thể đuổi theo Lâm Thư Âm.




Bình luận

Truyện đang đọc