THẦN CẤP Ở RỂ



Bộp! Diệp Vô Phong không cẩn thận, bị sợi cây phất trần của Tiềm Uyên Tử quất trúng!
Chuôi cây phất trần của Tiềm Uyên Tử được làm từ thép nguyên chất, sợi bên trên thì không biết được làm từ gì, nhưng vô cùng cứng cáp, lúc đập trúng bả vai của Diệp Vô Phong liền đâm thủng vai áo, làm cho vai của Diệp Vô Phong tràn đầy tơ máu.

Soạt, đột nhiên cơ thể của Diệp Vô Phong thoát khỏi sự tấn công của hai người, hai bên đều đứng vững ở một chỗ.

Tiềm Uyên Tử lộ ra nụ cười tràn đầy đắc ý: “Diệp Vô Phong, hôm nay, bọn mày đừng hòng chạy trốn! Tao sẽ báo thù cho Hồi Vân Tử!”
Diệp Vô Phong nói: “Tiềm Uyên Tử, nếu như ông không muốn đưa Mộ Dung Trí ra đây, thì chiêu tiếp theo này, người chết sẽ là ông đấy!”
Tiêu Uyên Tử cười lạnh một tiếng: “Có mạnh miệng cũng chẳng được gì đâu, cứ đánh nhau đi rồi biết!”
Soạt, cây phất trần làm bằng thép kia của Tiềm Uyên Tử lại hất lên, hất ra một loạt sợi bạc, bay thẳng xuống đầu của Diệp Vô Phong.

Tiềm Lôi Tử đứng bên cạnh, cũng vội rút kiếm ra trợ giúp.

Lúc này, vai Diệp Vô Phong bị thương nhẹ, cũng không nể tình gì nữa, mà cúi người xuống, dùng một tốc độ mà Tiềm Uyên Tử không thể nào đạt đến được, lướt qua dưới cây phất trần, đến ngay trước mặt Tiềm Uyên Tử, đâm cây dao ngắn ngay giữa vị trí tim của Tiềm Uyên Tử!
Diệp Vô Phong thuận tay hất chuôi cây phất trần bằng sắt của ông ta ra, cơ thể lại lóe thêm một cái, liền đến bên cạnh Tiềm Lôi Tử, soạt một tiếng, lấy đi thanh kiếm của Tiềm Lôi Tử.

Tiềm Uyên Tử liền cảm thấy kinh ngạc, tiếp theo đó máu tươi tuôn trào ra khỏi bụng!
Ông ta khó tin mà ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy mũi dao ngắn đang cắm ở trước ngực, ông ta muốn kêu lên một tiếng, nhưng cảnh tượng này đã trở thành cảnh tượng cuối cùng mà ông ta có thể thấy được trên đời này.


Trước mắt liền tối sầm lại, đổ gục xuống đất, mạng sống đã chấm dứt.

Tiềm Uyên Tử phát điên muốn giết người, lại cứ như vậy mà bị Diệp Vô Phong dùng một dao giết chết.

“Thầy Tiềm Uyên Tử!”
“Thầy Tiềm Uyên Tử chết rồi!”
Tiêu Ngưu Nhi nhìn thấy Diệp Vô Phong giết người vô cùng dứt khoát, lại giết chết được Tiềm Uyên Tử, liền cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái: “Anh Diệp, quá tuyệt rồi!”
Tiết Phi cúng hét lên: “Giết hay lắm!”
Tiêu Sắc nâng giọng mà hét lên: “Mộ Dung Trí, đừng làm rùa đen rụt cổ nữa, ra đây đi!”
Lúc này, một nhóm đạo sĩ đang kéo xác của Tiềm Uyên Tử về sau, cuối cùng cũng hiểu ra được, háo ra bốn vị sát thần này là do Mộ Dung Trí dẫn đến!
“Thầy Mộ Dung Trí ở đâu rồi? Sao còn chưa ra?” Nhóm đạo sĩ kia đều có cùng một suy nghĩ.

Soạt! Diệp Vô Phong đẩy lui Tiềm Lôi Tử, lớn tiếng mà nói: “Giao Mộ Dung Trí ra đây, nếu không thì bọn tôi sẽ san bằng Tiềm Long Quan, giết sạch toàn bộ đạo sĩ mà các người có!”
“Tiềm Lôi Tử, đừng sợ, sư huynh đến đây rồi!” Đột nhiên một âm thanh bay từ xa đến.

“Anh Tiềm Long Tử! Anh đến đúng lúc lắm!” Tiềm Lôi Tử vui mừng, Tiềm Long Tử là ông chủ trước đây của Tiềm Long Quan, bởi vì đạo pháp rất cao thâm, được toàn bộ đạo sĩ kính trọng, nên mới dùng tên của ông ta để dặt, hơn nữa mười mấy năm trước, sau khi Tiềm Long Tử đạt được Thanh Tu, thì hương khói của Tiềm Long Quan liền hưng thịnh hơn, toàn bộ đạo sĩ ở đây, đều trở nên giàu có.


“Súc vật, sao lại có thể giết loạn như vậy được?” Tiềm Long Tử vừa đến, liền nhìn thấy Tiềm Uyên Tử và Hồi Vân Tử chết dưới đất, lửa giận trong lòng liền bốc lên!
Diệp Vô Phong gọi: “Tôi muốn tìm Mộ Dung Trí, giao Mộ Dung Trí ra đây, chúng tôi sẽ quay đầu đi về.


Tiềm Long Tử vung bảo kiếm lên, đi đến trước mặt Diệp Vô Phong: “Thằng nhóc, tao diệt tên nghiệp chướng là mày cái đã rồi nói tiếp!”
Leng keng, một loạt tiếng va chạm của vũ khí vang lên, Tiềm Long Tử đánh với Diệp Vô Phong, Tiềm Lôi Tử đứng một bên, không thể nào tham gia vào!
Tiềm Lôi Tử hiểu rất rõ, nếu so sánh công phu của mình với sư huynh thì vẫn còn kém rất xa, mỗi lần đánh tập với nhau, sư huynh đều đánh thắng mình rất dễ dàng.

Mà đối mặt với sức mạnh của Diệp Vô Phong, cũng hoàn toàn làm cho Tiềm Lôi Tử kinh ngạc: vừa nãy cậu ta không dốc toàn lực đánh với mình sao?
Ông ta không biết rằng, Diệp Vô Phong vì nể nang nhân phẩm của ông ta nên mới tha mạng cho ông ta.

Lúc Diệp Vô Phong đánh nhau với Tiềm Long Tử, hai bóng người cứ như là lốc xoáy mà quấn lại với nhau, gió lốc càng ngày càng lớn, làm cho những người đang đứng xem không thể không lùi về phía sau, để lại chỗ cho hai người họ chiến đấu.

Mặc dù Tiềm Lôi Tử vô cùng lo lắng, nhưng nhìn thấy trận chiến của hai người họ, ông ta lại cảm thấy mình không thể nào mà xen ngang vào được.

Trong lúc đấu, Diệp Vô Phong hét lên: “Tiềm Long Tử, ông còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ đi thì sẽ mang lại tai họa hủy diệt cho Tiềm Long Quan đấy!”
Tiềm Long Tử cười lạnh: “Mày giết chết học trò của tao, thì chết cũng chưa hết tội! Không cần phải đe dọa tao!”

Mọi người đang đứng quan sát lại càng trở nên kinh hãi: công phu như thế này thì chỉ thấy ở trên phim mà thôi! Không ngờ là lại nhìn thấy ở trông đời thực, thực sự là có người tài giỏi như vậy!
Giờ trời đã khá tối, ánh sáng của chỗ này vô cùng mờ mịt, hai người vẫn đánh nhau rất kịch liệt, mấy người đứng xem thực sự là không nhìn rõ hai người đó đang chiến đâu cái gì, chỉ nghe thấy tiếng vũ khí đang va chạm.

Với lại lúc hai người đang đánh nhau, còn có thể nói chuyện rất trôi chảy với nhau, này thực sự là một kỳ tích mà!
Ngay cả Tiềm Lôi Tử cũng phải cảm thán lên, trong lúc đánh nhau, khó mà còn hơi để nói chuyện, công phu này của sư huynh, mình thực sự là không theo kịp được.

Lúc này Tiềm Lôi Tử rất muốn giao ra Mộ Dung Trí luôn, nếu không thì, rõ ràng là cao thủ như là Diệp Vô Phong thực sự có thể tắm máu cả Tiềm Long Quan.

Diệp Vô Phong nói: “Vậy được, Tiềm Long Tử, ông xem cho rõ đây! Cứ không chịu tỉnh ngộ như vậy, thì đây chính là kết cục.


Soạt! Cơ thể Diệp Vô Phong mang theo gió lốc, đột nhiên gió mạnh lên, đâm thẳng vào hứng đám người đạo sĩ, nhoáng lên một cái.

“A?”
“Ây da!”
Hai tiếng kinh ngạc vang lên, trong nháy mắt có hai người đạo sĩ đã ngã vào trong vũng máu.

“Đồ nghiệp chướng!” Tiềm Long Tử càng tức giận, nắm chặt cây kiếm trong tay mà muốn đuổi giết Diệp Vô Phong: “Tao phải giết mày!”
Diệp Vô Phong quay người, tiếp tục đánh nhau với ông ta, không hề có chút yếu thế nào: “Vị đạo sĩ này, ông phải nghĩ cho kỹ, nếu như giờ ông không dừng tay, tôi sẽ giết sạch toàn bộ đạo sĩ của Tiềm Long Quan! Tôi chính là một người nói được làm được đấy!”
Những người du khách đang xem liền bị dọa đến nỗi co rúm người lại, vừa nãy hai người đạo sĩ bị Diệp Vô Phong dùng gió tập kích vẫn đang ngã trên vũng máu, nhưng lại không ai dám đến cứu.


Chỉ có Tiềm Lôi Tử bay đến, kiểm tra tình hình vết thương.

Thực ra không cần nhìn đều biết hai người đạo sĩ kia đều chết rồi! Đây là lời cảnh cáo của Diệp Vô Phong đối với Tiềm Long Tử.

Tiềm Lôi Tử rét run: tên sát thần Diệp Vô Phong này, thực sự là ra tay vô tình mà!
“Tiêu Sắc, nhìn thấy đạo sĩ là giết hết, không để lại một ai!” Trong khi Diệp Vô Phong đang đánh với Tiềm Long Tử, đột nhiên lại ra mệnh lệnh như vậy.

Thực ra Tiêu Sắc vẫn có chút do dự, dù sao đây cũng là vùng ngoại ô của Hoa Hải, giờ đi giết người như thế này thì có được hay không vậy?
Nhưng giờ cô ta lại là xã hội đen ở Hoa Hải, cũng chỉ có thể quyết đoán mà giết một số người thôi, liền khoát tay về phía Tiêu Ngưu Nhi: “Giết!”
Tiêu Ngưu Nhi thì không quan tâm cái gì phạm pháp hay không phạm pháp, chỉ cần chị hạ lệnh xuống, thì chắc chắn cậu ta sẽ nghiêm túc thực hiện.

Mặc dù Tiết Phi vừa bị thương, nhưng đã khôi phục lại rồi, đương nhiên cũng anh dũng mà đi giết người!
“Dừng tay! Các người dừng tay hết cho tôi!” Tiềm Lôi Tử tiến lên phía trước, mũi kiếm khẽ rung, xuất chiêu xử lý hai người đạo sĩ mà Tiêu Ngưu Nhi đang đâm đến.

“Đến hay lắm!” Tiêu Ngưu Nhi lại tay không tấc sắt mà tiếp Tiềm Lôi Tử!
Hai người lao vào đánh nhau, mặc dù Tiêu Ngưu Nhi vì không có vũ khí mà hơi yếu thế, nhưng vẫn đủ để ngăn được Tiềm Lôi Tử, làm cho ông ta không thể đi cứu được người khác nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc