THẦN CẤP Ở RỂ



Văn Tam Đa rút dao ra tìm chỗ ẩn nấp, nhưng anh ta đúng lúc nhìn thấy Bạch Nhạn Phi đang ở cạnh đó.

Bạch Nhạn Phi bị thương phải nằm yên một chỗ nhưng vẫn chăm chú quan sát trận đấu.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, sau đó bắt gặp một tên có thân hình thấp bé đang cầm dao, có ý đồ đánh lén, không kìm được hét to: “Diệp Vô Phong, cẩn thận ám khí!”
Diệp Vô Phong nghe thấy lời nhắc nhở của cô, lập tức nâng cao cảnh giác.

Đột nhiên cảm thấy có một luồng gió ập đến, anh nhạy bén phát hiện ra hướng đi của chiếc dao, nó đang hướng về phía yết hầu của anh.


Anh không hề cảm thấy hoang mang, khẽ nâng ngón tay trỏ lên bắn ra bên ngoài, một tiếng động đột ngột vang lên, va chạm vào thân dao.

Chiếc dao bay đến trước mặt anh khẽ nghiêng một cái liền bay ra ngoài.


Vệ Ngũ Tinh đứng bên cạnh không kịp né, kêu lên một tiếng, anh ta cảm thấy mũi mình mát lạnh, sắc hồng lóe lên.

Anh ta dùng tay sờ một lượt, vị trí vốn dĩ thuộc về chiếc mũi bây giờ đã bị san bằng.


Anh ta hét to.

Vì đã không còn mũi nên bị hở, âm thanh phát ra nghe rất quái lạ nhưng vẫn có thể nghe được anh ta đang mắng mỏ: “Tên khốn kiếp kia, Văn Tam Đa, mày nhìn đâu để phi dao đấy, trả mũi lại cho tao!”
Tên Triệu Thiên Sư nhìn thấy, trong lòng bối rối, nhân cơ hội quát lớn: “Đừng dùng ám khí nữa, mau đến nghe lệnh của tôi.

Hô biến! Đại trận Ngũ Hành!” Anh ta muốn sử dụng tuyệt chiêu.


Đại trận Ngũ Hành không phải chỉ đơn giản là lấy năm điểm để tiến công, bên trong trận pháp ẩn chứa rất nhiều đạo lý về Ngũ Hành tương sinh tương khắc.

Đại trận này là do năm anh em bọn họ bình thường khổ luyện mà tạo thành mỹ thuật chỉ cần sử dụng là chết.

Nếu không gặp phải kẻ địch mạnh thì bình thường bọn họ sẽ không sử dụng.



Triệu Thiên Sư kia ra lệnh một câu, anh ta xung phong dẫn đầu, cướp được vị trí mấu chốt trung tâm.

Bốn người khác cũng ra liều mạng sửa sang lại vị trí, lúc này mới ổn định được khuôn hình của đại trận.

Mỗi người bọn họ đều phát huy hết sức mạnh của mình.

Vệ Ngũ Tinh dùng vuốt đại bàng mạnh mẽ, chuyên tấn công ba đường bên trên Diệp Vô Phong.


Vưu Tứ Bảo dùng Xuyên Tâm chưởng đánh về phía sau Diệp Vô Phong.

Lộc Nhị Hữu lấy Thất tinh băng trong tay tấn công hai bên của đối thủ.

Văn Tam Đa cũng vứt phi đao đi, sử dụng chiêu thức chân trần tấn công ba đường dưới của Diệp Vô Phong.

Triệu Thiên Sư ngồi im chính giữa chỉ huy tất cả.


Năm người này dựa vào nhau, hỗ trợ hoặc bổ sung, nhanh chóng phối hợp ăn ý cả về phía công lẫn thủ, cơ hội giết người khắp nơi.

Trong chớp mắt, Diệp Vô Phong rơi vào thế yếu, anh nhủ thầm trong lòng: “Trận pháp này quả thật không đơn giản.

Có thể phân ra có thể hợp lại, tương sinh tương khắc.

Vậy mà lúc này mình lại không nhìn thấy lỗ hổng của bọn họ!”
Địa Sát ngũ tinh cảm thấy mình đang thắng thế, lòng tin lập tức tăng lên nhiều.


Bọn họ cũng biết rằng, nếu như bàn về sức chiến đấu của một người, bên phe mình có năm người cũng không có ai là đối thủ của anh.

Nếu như hôm nay không thể hạ gục người thanh niên này, chỉ sợ sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa.


Thậm chí, mấy người bọn họ muốn sống mà rời đi cũng không dễ dàng gì!
Tâm ý năm người tương thông, dưới sự chỉ huy của Triệu Thiên Sư, tiến lùi đều có thứ tự, thận trọng từng bước, thế tấn công càng ngày càng mạnh khiến cho Diệp Vô Phong lùi lại từng bước.

Bạch Nhạn Phi ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng cô cũng chỉ có thể lo lắng suông, không có biện pháp nào cả.


Cách đối phó ban đầu Diệp Vô Phong dùng là để nhằm vào việc tìm ra sơ hở của đối phương.

Nhiều lần quan sát nhưng vẫn chưa thể nhìn ra lỗ hổng, việc này khiến cho anh cũng cảm thấy hơi sốt ruột.


Chính lúc này, hình dáng đại trận thay đổi, đến lượt Triệu Thiên Sư lên tấn công.

anh ta nhảy lên như một con rắn độc tung một chưởng về phía yết hầu của Diệp Vô Phong.


Theo trận pháp lúc ban đầu, cho dù có thể đánh trúng anh hay không, anh ta muốn xoay người chạy đi thì đồng đội phải kịp thời bổ sung vị trí.

Nhưng lúc này, một chiêu kia tung ra giống như lại đạt được hiệu quả.

Giương mắt lên nhìn gai nhọn từ chiêu phức của mình bay đến yết hầu Diệp Vô Phong, chuyện này mang lại cho anh ta niềm vui cực lớn.


Vậy nên anh ta không lùi về phía sau mà tiến lên một lần nữa, dùng chưởng pháp sắc bén như kiếm đánh về phía cổ Diệp Vô Phong.

Nghĩ rằng một chiêu này sẽ khiến cho anh mất mạng, vậy thì trận đấu có thể kết thúc rồi.


Thật ra, chuyện này lại vừa đúng ý của Diệp Vô Phong.

Chiêu thức đánh đến, Diệp Vô Phong đã nhìn ra, nếu như anh còn tiếp tục đấu với nó như thế này thì rất khó thắng.


Muốn phá đại trận, đầu tiên phải lấy được chủ trận, cũng tức là Triệu Thiên Sư này.

Nghĩ đến đây, anh mới sử dụng cách dụ dỗ thế này.


Gai nhọn từ chiêu thức của Triệu Thiên Sư đánh sang, trong phút chốc anh lấy thủ thành công, nghiêng cổ về phía sau, dụ anh ta tung chiêu lên một lần nữa.

Chờ thời điểm bàn tay anh ta tiến đến, đột nhiên cằm của Diệp Vô Phong ép xuống, khóa lấy bàn tay của Triệu Thiên Sư.


Ngay sau đó, chiếc hàm mạnh mẽ ép xuống, một tiếng “rắc” giòn tan, mu bàn tay của Triệu Thiên Sư bị bẻ gãy ngay tại chỗ, đồng thời cả người anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong.

Bây giờ anh ta không phải một thân một mình, chiêu thức bày của anh ta có ảnh hưởng nhất định đến sự tấn công của những người khác.

Trong chớp mắt, Đại trận Ngũ Hành vì thế mà đình trệ.


Diệp Vô Phong nhấc tay như dao, bổ một phát xuống trán Triệu Thiên Sư nhanh như chớp.

Đối thủ vội vàng lắc đầu trốn tránh nhưng cũng không kịp.

Cổ tay anh bổ một chiêu vào vai trái của anh ta, “rắc” một tiếng, chặt gãy xương quai xanh, một cánh tay lập tức bị phế bỏ.


Triệu Thiên Sư hét to một tiếng, nhịn đau lăn một vòng, lăn đi xa mười mét mới lấy được mạng mình ra.

Còn bốn tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng này cũng hét lên thật to, cùng nhau xông lên.

Lại một đợt tay chân đấm đá loạn xạ.

Nhìn thì có vẻ rất hung ác, nhưng trận pháp đã bị loạn từ sớm.


Lúc này, Lâm Thư Âm lặng lẽ đi đến, cô không hiểu mấy loại võ công này, cũng không nhìn ra được thủ đoạn gì trong đó, chỉ nhìn thấy Diệp Vô Phong khoát tay một cái, lập tức có một người ngã xuống hét thảm thiết.

Biết được chồng mình đắng thắng một tên, cô rất đắc ý kêu lên một câu: “Hay lắm!”
Bạch Nhạn Phi nằm bên cạnh nói: “Hả? Cậu cũng nhìn ra võ công của anh ấy rất tốt sao? Mấy ngày trước còn nói mình gả cho một tên vô dụng! Có tên vô dụng nào mạnh như thế à? Hay là thế này đi, cậu mà thật sự không thích ấy, nói sớm cho tớ, rồi nhường anh ấy cho tớ đi!”
“Ôi ôi! Tớ phục cậu thật đấy!” Lâm Thư Âm nói: “Đã bị người ta đánh như thế này rồi, cậu còn tâm trạng ở đó nói đùa!”

Tiết Phi cũng khập khiễng bước đến.

Anh ta biết mình không thể làm được gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn trận đấu, cũng là để bảo vệ hai cô gái này.

Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vốn dĩ đã biết Diệp Vô Phong rất tài giỏi, nhưng không ngờ anh ấy lại giỏi như này! Khá lắm, một mình địch lại năm người, vậy mà không hề rơi vào thế yếu chút nào!”
Bốn người kia nhìn thì vô cùng hung ác, nhưng mà bởi vì không có sự chỉ huy của Triệu Thiên Sư nên không thành được trận pháp, đi đánh loạn xạ.

Đối với Diệp Vô Phong mà nói, cái này cũng chẳng có uy hiếp gì lớn.


Diệp Vô Phong phòng thủ rất tỉnh táo, nắm lấy thời cơ, đột nhiên chuyển thủ thành công.

Đầu tiên, anh đá bay Lộc Nhị Hữu ra bên ngoài, dựa vào đó nhảy lên phía trước, vươn tay chộp lấy ngực Văn Tam Đa, dồn hết lực vào một cánh tay đó, hất tung anh ta lên, nện ngay vào đầu Vệ Ngũ Tinh.

Hai người đó cùng nhau ngã xuống đất, cuộn lại thành một đống.


Còn lại một mình Vưu Tứ Bảo, dùng một chiêu hổ vồ, gào một câu rồi nhào đến.

Chờ đến lúc cậu ta nhào đến gần mới phát hiện ra năm anh em bọn họ chỉ còn lại một mình cậu ta.

Thực lực của bản thân và Diệp Vô Phong chênh lệch nhiều như vậy thì sao mà đánh lại được chứ?
Đã xông lên rồi, không đánh thì làm gì? Vưu Tứ Bảo chỉ có thể kiên trì xông về phía trước, kêu to một tiếng “A!” hai tay cậu ta bắt lấy vai của Diệp Vô Phong, sau đó lập tức xoay eo.

Cậu ta muốn quật mạnh lưng đối thủ xuống đất!
Dùng sức nâng lưng lên theo hình cánh cung nhưng không hề nhúc nhích.

Lại nâng một lần nữa, tấm lưng đó vẫn chẳng hề động đậy.


Hai chân của Diệp Vô Phong giống như mọc rễ, không suy chuyển.

Nhìn cậu ta dốc công tốn sức, anh không nhịn được cười nói: “Người anh em, cậu vẫn nên giữ chút sức lực đi!” Nói xong, anh nhấc nắm đấm lên, gõ nhẹ vào sau gáy cậu ta, đối phương lập tức cảm thấy đâu mình giống như bị vỡ ra, trong chớp mắt không thể nào đứng thẳng được, ngã quỵ xuống đất.

Kể cả có dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến bệnh viện rồi chữa khỏi, thì kiểu gì cũng là người thực vật.




Bình luận

Truyện đang đọc