THẦN CẤP Ở RỂ



"Thưa thầy, vậy bây giờ chúng ta làm gì ạ?" Trương Long tinh thần sảng khoái hỏi.
"Cử tất cả anh em của chúng ta ra, dựa theo ý của anh Diệp, thu thập hết thảy tin tức liên quan tới Âu Dương Lôi, sửa sang lại, sau đó giao cho anh Diệp.

Đồng thời, con cùng Trương Hổ phải làm cho tốt hai cái hạng mục đấu thầu liên quan đến công việc, cố gắng hết sức đem công việc hoàn thành tốt nhất, cũng là để cho anh Diệp thấy được một chút thực lực của chúng ta." Dương Chấn Hoa nghiêm nghị nói.
"Vâng ạ! Chúng con lập tức bố trí ngay!" Hai anh em Trương Long vội vàng rời đi.
Tần Chí Dũng phái người đi cũng là một mực theo dõi Diệp Vô Phong, nhưng bởi vì năng lực theo dõi của Diệp Vô Phong quá mạnh mẽ, người mà Tần Chí Dũng cử đi mỗi lần đều mất dấu, cuối cùng chỉ có thể ngồi chờ ở tòa nhà của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong vừa ra khỏi cửa, bọn họ liền lập tức báo cáo cho Tần Chí Dũng: "Anh Dũng, Diệp Vô Phong lại ra rồi!"
Mặc dù biết Diệp Vô Phong rất lợi hại nhưng Tần Chí Dũng vẫn quyết định tự mình gặp Diệp Vô Phong một lần, bởi vậy, anh ta lập tức ra mệnh lệnh: "Nghĩ cách đuổi theo, sau đó báo cáo vị trí cho tôi!"
"Rõ!" Đàn em của anh ta lập tức lái xe đuổi theo.
"Anh Dũng, tên nhóc này lái xe tiến vào cục cảnh sát!"
"Ồ? Anh ta đến cục cảnh sát? Đến làm cái gì?"
"Không biết! Chúng em cũng không dám vào cục cảnh sát nghe ngóng tin tức!"

Chỉ một lúc sau, bọn họ lại báo cáo: "Anh Dũng, anh ta đi từ cục cảnh sát ra!"
"Rất tốt, lần này, nghĩ cách đụng trúng xe của anh ta!" Tần Chí Dũng ngoan độc nói: "Tốt nhất có thể đâm chết anh ta!"
"Rõ!" Hai người theo dõi này có một người kỹ thuật lái xe coi như không tệ, lấy xe ô tô đụng xe ô tô, chí ít có thể đem đối phương đụng tới choáng, sau đó vấn đề lập tức đơn giản.
Diệp Vô Phong ở phía trước lái xe, sớm đã phát hiện chiếc xe ô tô màu đen phía sau đang theo dõi mình, nhưng anh không sốt ruột, đi một vòng trên đường bao quanh bên ngoài tỉnh Phụng Thiên, tốc độ cũng không quá nhanh.

Từ trong kính chiếu hậu, Diệp Vô Phong nhìn thấy được khoảng cách của đối phương với mình là một chiếc xe, dường như cũng không nóng vội.

Phía trước chính là ngã tư, chiếc xe bám theo kia bỗng nhiên tăng tốc, vượt lên trên một chiếc xe khác!
Diệp Vô Phong lập tức cảnh giác theo: “Bọn họ làm vậy là muốn chơi như thế nào?”
Rầm! Chiếc xe của đối phương một mực tăng tốc! Khoảng cách với xe của Diệp Vô Phong chỉ còn mười mét, phía trước lại là đèn đỏ, anh đã giảm tốc độ.

Sau đó, anh lập tức nhạy bén cảm nhận được tốc độ xe của đối phương có vấn đề! Đây là muốn trực tiếp đụng xe của mình! Trong nháy mắt, Diệp Vô Phong dẫm lên chân ga, anh lái chiếc xe đi, lập tức vọt lên phía trước vượt qua vạch phân cách, sau đó lại nhẹ nhàng quay đầu xe lại ngay trên vạch kẻ dành cho người đi bộ! Sở dĩ làm như thế là bởi vì tại vạch phân cách, hai bên đều có xe dày đặc, căn bản không có chỗ trống.
"A? Tên nhóc này kỹ thuật lái xe rất lợi hại!" Tên lái xe vốn cho rằng Diệp Vô Phong sẽ trực tiếp vượt đèn đỏ, lại không nghĩ tới, Diệp Vô Phong sau khi vượt qua vạch phân cách, vậy mà quay đầu xe trở về!
Rầm! Chiếc xe ô tô màu đen bám theo bởi vì tốc độ quá nhanh, không làm tốt việc chuẩn bị để quay đầu, đầu xe xông về phía trước.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải vận tốc sáu mươi cây số trở lên đi tới! Thế là, chiếc xe đó liền bị xe tải lớn chạy tới đụng trúng! Tài xế xe tải căn bản không kịp phản ứng, bởi vì ông ta nhìn thấy xe trước mặt nhẹ nhàng quay đầu, vốn cho rằng nguy hiểm đã qua, làm sao cũng không nghĩ tới còn có chiếc xe thứ hai xông lên.
Rầm! Chiếc xe bám theo bị xe tải va chạm rất mạnh, mảnh vụn bay tán loạn, giống như hộp giấy nhỏ, bay ra mười mấy mét, lộn hai vòng, cuối cùng rơi xuống, nằm trên mặt đất.
Kít! Xe tải lớn vội vàng phanh lại ở giữa ngã tư đường, tài xế xe tải choáng váng tại chỗ: “Mẹ kiếp! Tên này vượt đèn đỏ sao! Thế mà ông đây lại tuân thủ quy tắc giao thông!”
Thế là người đàn ông lái xe tải vội vàng báo cảnh sát, lúc này Diệp Vô Phong lái xe vòng qua xe tải rời đi.
Mười phút sau, cảnh sát giao thông cùng đội phòng cháy chữa cháy, xe cứu thương đến.


Người bên trong xe một chết một bị thương nặng, người bị thương nặng nằm ở trên ghế lái, hai chân biến dạng, nhất định phải cắt bỏ mới có thể đem người mang ra.

Đợi đến khi đội phòng cháy cắt bỏ thành công đôi chân, đem người từ bên trong cẩn thận từng li từng tí mang ra, người bị thương nặng kia cũng bởi vì vết thương quá nặng mà mất đi dấu hiệu sống cuối cùng.

Xui xẻo cho tài xế lái xe tải, đứng tại ven đường, không ngừng mà gọi điện thoại cho chủ xe, xem ra lại phải giao hàng trễ rồi.
Tần Chí Dũng đến rất nhanh, nhìn thấy đàn em của mình lại đem xe đụng thành thê thảm như vậy lập tức giận dữ không thôi: "Tên Diệp Vô Phong đáng chết, mày hại chết hai người anh em tốt của tao! Xem ra tao không giết chết mày không được!"
Đạo lý của Tần Chí Dũng chính là như vậy, tao theo dõi mày, xảy ra tai nạn xe thì chính là mày hại!
Kỳ thật lúc ấy Diệp Vô Phong nhẹ nhàng quay đầu xe là do thấy được xe tải đang lái nhanh tới, thật ra là anh có thể chạy qua ngã tư trước khi xe tải tới, nhưng nguyên nhân hết lần này tới lần khác anh muốn quay đầu trở về, là bởi vì Diệp Vô Phong quen việc tuân thủ quy tắc giao thông, không muốn vượt đèn đỏ.
Đáng tiếc là, lại khiến chiếc xe theo dõi kia đụng phải xe tải.
Ô oe ô oe, trên đường phía trước công ty Hoa Cường hai chiếc xe của cảnh sát giao thông đang tới.

Sáng sớm ngày thứ hai, một trung đội trưởng cảnh sát giao thông dẫn đầu bốn cảnh sát giao thông, ngang nhiên tiến vào tòa cao ốc!
"Các đồng chí cảnh sát giao thông, các anh có chuyện gì không?" Đội trưởng đội bảo vệ Hàn Kỳ khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp.
"Chúng tôi cần tìm một chiếc xe ô tô biển số xe là AXXXX, vừa rồi người điều khiển chắc là Diệp Vô Phong, mời anh ta ra đây một chút!" Trung đội trưởng đội cảnh sát nghiêm túc nói.

"A, tổng giám đốc Diệp của chúng tôi xảy ra tai nạn xe sao?" Hàn Kỳ kinh ngạc nói.
"Anh đừng quản nhiều như vậy, gọi anh ta ra đây đi theo chúng tôi một chuyến!" Trung đội trưởng ngồi trên ghế sô pha ở sảnh lớn tầng một nói tiếp: "Anh ta dính líu tới một vụ mưu sát."
"Mưu sát?" Hàn Kỳ ngạc nhiên: "Đồng chí cảnh sát, nếu như là tội mưu sát, cần cảnh sát hình sự tới điều tra chứ? Các anh tới là làm cái gì?"
"Anh nói gì vậy? Nếu anh còn dám chống đối người thi hành công vụ, chúng tôi liền báo cáo anh đánh cảnh sát! Đây chính là tội lớn! Chúng tôi chấp hành pháp luật, đều là có ghi chép lại rõ ràng!" Trung đội trưởng chỉ huy hiệu trên vai của mình.
"Được rồi, để tôi đi gọi tổng giám đốc Diệp." Hàn Kỳ quay người đi đến chỗ thang máy, dùng ánh mắt ra hiệu cho tên bảo vệ khác: Coi chừng mấy tên này! Mười tên bảo vệ chậm rãi đi tới chỗ bốn tên cảnh sát giao thông, dùng thân thể chặn ánh mắt bọn họ nhìn về hướng thang máy.
"Các người làm cái gì vậy? Muốn cản trở chúng tôi thi hành pháp luật sao? Quả thực là hỗn láo! Tránh ra!" Trung đội trưởng hầm hầm răn dạy mười tên bảo vệ.
Nhưng mười tên bảo vệ này đều nở nụ cười, không tranh luận cũng không tránh ra, cười hì hì tiếp tục đứng tạo thành bức tường.
"Ồ? Cảnh sát giao thông tìm tới cửa sao? Ha ha." Diệp Vô Phong cười: "Đi, tôi đến xem bọn họ một chút."
Hàn Kỳ vội la lên: "Tổng giám đốc Diệp, bọn họ rõ ràng là đến đây bắt người, anh không thể đi cùng bọn họ được! Bằng không, anh có bao nhiêu cái miệng, cũng không giải thích rõ ràng được với với mấy tên cảnh sát này đâu."
"Không có việc gì, tôi ngược lại muốn xem tay của Âu Dương Lôi ở tỉnh Phụng Thiên có thể duỗi dài được bao nhiêu." Diệp Vô Phong trực tiếp xuống tầng một..


Bình luận

Truyện đang đọc