THẦN CẤP Ở RỂ

Thân Đại Tráng không phục: “Nhưng thưa tư lệnh, đấu võ thắng là một chuyện, nhưng làm chỉ huy trong một cuộc chiến thật sự cần phải có kiến thức chuyện nghiệp, không phải cứ có thực lực giỏi thì có thể chỉ huy giỏi.”

La Hồ nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Thế nào? Cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm không?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thật ra tôi cảm thấy cho dù là đại đội trưởng Thân hay đại đội trưởng Thiệu thì đều là chỉ huy rất lợi hại. Hơn nữa bọn họ đều hiểu rõ tường tận mỗi chiến sĩ dưới trướng của mình. Như thế mới có thể chỉ huy càng thuận lợi. Tư lệnh La, tôi thấy ông đừng nên để tôi chịu tội.”

La Hồ còn chưa lên tiếng thì Bạch Tinh Đồng đã tiếp lời: “Trái lại tôi cảm thấy Diệp Vô Phong làm tổng chỉ huy vô cùng thích hợp.”

Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Ừ, đã thế thì Diệp Vô Phong, tôi thấy cậu đừng nên từ chối nữa.”

La Hồ nhìn về phía Thiệu Liên Thành và Thân Đại Tráng: “Hai người còn ý kiến gì không? Tôi thật sự muốn lắng nghe thêm.”

Thân Đại Tráng nói: “Tôi có thể phục tùng mệnh lệnh của Diệp Vô Phong!”

Thiệu Liên Thành nghiêm túc nói: “Tôi thuộc đội đặc công, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh!”

Lạc Viễn Chinh bỗng nhiên nói: “Tôi thật sự rất muốn biết, đại đội trưởng Thân, sau hai đợt luận võ liệu cậu còn trò gì mới nữa không?”

Thân Đại Tráng xấu hổ, nhếch miệng: “À, nhóm đặc nhiệm chỉ luyện chặt gạch đơn giản và chạy việt dã vác nặng.”

“Ồ.” Lạc Viễn Chinh cười: “Đã thế sao không so đấu đến cùng xem sao, để mọi người được mở mang tầm mắt?”

Ông ấy và La Hồ đều biết Du Kinh Hồng rất xem trọng Diệp Vô Phong, cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Vô Phong là gì.

Bởi vậy, bọn họ càng mong Diệp Vô Phong phô bày hết bản lĩnh của mình, thế mới có thể phát huy được hiệu quả trên chiến trường.

Diệp Vô Phong lắc đầu, nói: “Thế thì không cần đấu nữa đâu nhỉ?”

La Hồ cười nói: “Thằng nhóc cậu đã làm lính của bọn tôi ỉu xìu ảo não như thế, sao có thể không đấu tiếp được? Nhưng cậu đừng quá lo lắng, chúng tôi đã thừa nhận là cậu thắng. Tương lai khi ở Phụng Thiên, Thân Đại Tráng chính là cấp dưới của cậu! Có điều, công việc bình thường mà cậu ta phải làm thì vẫn phải làm, chỉ có thể bớt chút thời gian làm “cấp dưới tạm thời” của cậu, ha ha ha.”

Thân Đại Tráng vô cùng xấu hổ, Diệp Vô Phong cau mày nói: “Cấp dưới tạm thời?”

La Hồ gật đầu: “Đúng thế! Chỉ khi Thân Đại Tráng hoàn thành nhiệm vụ của bên đội đặc công mới có thể làm cấp dưới chính thức của cậu. Đương nhiên là hai việc này không có mâu thuẫn gì với nhau cả, trước mắt hoàn toàn nhất trí.”

“Được thôi, chặt gạch!” Diệp Vô Phong vừa đáp ứng thì đội viên đội đặc nhiệm lập tức đem đến hai chồng gạch đặt trước mặt Diệp Vô Phong.

Thân Đại Tráng nói: “Diệp Vô Phong, anh chọn một chồng đi.”

Diệp Vô Phong tùy ý nói: “Chọn chồng ở gần tôi nhất đi! Anh nói xem chúng ta so tài thế nào đây?”

“Thạch Thiết Đản, rời hàng!” Thân Đại Tráng quát to.

“Thạch Thiết Đản báo cáo đại đội trưởng! Xin chỉ thị!” Thạch Thiết Đản là một chiến sĩ có làn da ngăm đen, trông cao to cường tráng.

“Võ mà Thạch Thiết Đản luyện là Ngạnh Khí Công.” Thân Đại Tráng giới thiệu: “Một chồng gạch này tổng cộng có mười viên, cậu ấy có thể bổ gãy trong một lần.”

 

“À.” Diệp Vô Phong nhìn hai chồng gạch: “Thạch Thiết Đản, cậu muốn một lần bổ vỡ nát toàn bộ hay là bổ vỡ làm hai?”

Thạch Thiết Đản tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Tôi chỉ có thể bổ toàn bộ mười viên gạch gãy làm đôi, vẫn chưa thể bổ vỡ nát được.”

Diệp Vô Phong mỉm cười gật đầu: “Được! Vậy hãy để tôi được mở mang tầm mắt!”

Thân Đại Tráng vô cùng tự tin: “Thiết Đản, thể hiện năng lực thật sự của mình đi nào!”

“Vâng! Đại đội trưởng yên tâm!” Thạch Thiết Đản đi đến trước một chồng gạch, hít sâu một hơi rồi hạ thấp trọng tâm cơ thể, sau đó chậm rãi thở ra, điều hòa hô hấp, nắm chặt hai nắm tay, khi đã đủ lực thì chậm rãi nghiêng người về trước, trông vô cùng mạnh mẽ.

Tiếp đến cậu ta chậm rãi nâng tay phải lên, hướng tay từ trên xuống dưới, bổ giả một lần, sau đó lại giơ tay lên lần nữa, trên cánh tay dường như đã tập hợp tất cả sức lực toàn thân!. ngôn tình sủng

Bàn tay của cậu ta chuyển động trong không khí.

Sau đó, trong tiếng hét vang: “Ha!” Bàn tay phải nhanh như chớp bổ vào mặt trên chồng gạch.

Bốp! Cộp cộp cộp! Mười viên gạch hoàn toàn bị vỡ đôi! Nằm rải rác trên mặt đất.

“Tốt lắm!” Đội viên đội đặc nhiệm hân hoan vỗ tay.

Thân Đại Tráng cũng vô cùng vui mừng, vỗ tay theo.

La Hồ khẽ gật đầu, liên tục nói: “Không tệ, Ngạnh Công này lợi hại đấy.”

Lạc Viễn Chinh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Vô Phong: “Nếu như cậu có thể làm được thì xem như cậu thắng.”

Thân Đại Tráng gật đầu: “Đúng! Chỉ cần cậu làm theo được là được rồi.”

Bạch Tinh Đồng hừ lạnh: “Chỉ thế à? Đơn giản quá đi?”

Thân Đại Tráng trợn mắt trừng cô ta: “Cảnh sát Bạch, cô cũng đừng xem thường chuyện bổ gạch đơn giản này, cần phải luyện được Ngạnh Khí Công đến một cảnh giới nhất định mới có thể thoải mái khống chế sức mạnh một cách chính xác được, khiến mỗi một viên gạch đều có thể chịu được một lực nhất định. Nếu không sẽ chỉ có thể làm vỡ được mấy viên gạch ở bên trên, còn bên dưới thì không thể.”

Diệp Vô Phong đứng trước chồng gạch được đặt trước mặt mình, đi vòng quanh hai vòng, giống như đang chọn góc nào để bổ gạch.

Hành động này của anh lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Mọi người cũng yên tĩnh trở lại ngay, chuẩn bị quan sát xem Diệp Vô Phong sẽ vận lực như thế nào, bổ xuống như thế nào.

Diệp Vô Phong đặt bàn tay ở trên bề mặt viên gạch trên cùng, nhắm mắt lại, giống như đang vận sức.

Sau đó anh bất thở hít vào một thật mạnh: “Ha!”. Bàn tay cứ đặt trên viên gạch trên cùng, dùng sức nhấn xuống một cái!

Bình luận

Truyện đang đọc