“Tôi không quen anh ta!” Trong lòng Lưu Hồng Giang chợt trở nên sợ hãi, hình ảnh của Bạch Kiên Cường trong điện thoại, toàn thân đều là máu, tứ chi vặn vẹo kì lạ, quần áo rách rưới, khuôn mặt sưng vù, tóc tai tán loạn, thật sự không còn ra hình người nữa rồi.
Hơn nữa, đoạn video đã phát được hơn mười mấy giây rồi, từ đầu đến cuối không hề thấy dấu hiệu hít thở của Bạch Kiên Cường!
Anh ta chết rồi sao? Lưu Hồng Giang âm thầm tính kế.
Diệp Vô Phong nói: “Mày nói không sai, mày đúng là không quen biết nó thật, hơn nữa, nó cũng không biết mày.
Nhưng, chúng mày cùng chung một nhóm Mickey đấy! Bạch Kiên Cường nhận lệnh của mày, độc chết giám đốc bạch của công ty Hoa Cường bọn ta, thế nên, công ty Hoa Cường ta, không đội trời chung với Mickey chúng mày! Lưu Hồng Giang, mày ngồi trên vị trí Thử Vương này tất nhiên không thể chết được, bởi vậy tao phải khiến cho mày sống không bằng chết!”
Lúc này hai người Tiết Phi và Tiêu Ngưu Nhi mang theo vài cái dao, kìm, dây thừng các loại tiến vào, loạt sà loạt soạt buông xuống trước mặt Lưu Hồng Giang, Tiêu Ngưu Nhi cười gian: “Lưu Hồng Giang, mấy thứ này đều chuẩn bị cho mày cả đấy, mong là mày sẽ thích bữa tiệc lớn này, há há!”
Lưu Hồng Giang bị dọa sởn cả tóc gáy, thậm chí còn không dám nhìn đống đồ kia, anh ta biết, chúng là mấy dụng cụ tra tấn! Chúng dùng để xử lý anh ta!
Toàn thân anh ta run rẩy, thẫn thờ nhìn đống dụng cụ tra tấn kia, cực kì sợ hãi.
Tiết Phi vỗ vỗ vai anh ta: “Lưu Hồng Giang, nhận tội đi chứ hả? Đừng có lề mề nữa, không ấy nỗi đau xác thịt này không phải nổi đau của một người sống như mày chịu nổi đâu, tao đây muốn tốt cho mày thôi.”
“Không, tôi thực sự không phải Thử Vương mà! Thực sự không phải mà!” Lưu Hồng Giang cố gắng co người lại, ra sức vùng vẫy, muốn tránh xa mấy thứ tra tấn kia xa một chút.
“Tao tin mày thế nào đây?” Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười tà ác.
Tiêu Ngưu Nhi đem một chiếc kìm tới, giữ chặt lấy tay phải Lưu Hồng Giang, bắt đầu quan sát từng ngón tay của anh ta.
Lưu Hồng Giang kêu gào thất thanh: “Tôi nói thật mà! Tôi không phải Thử Vương mà, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết, cách người đó liên lạc với tôi.”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ừ, thế mới ngoan, đỡ phải đau đơn thân xác bao nhiêu không.”
Từ cửa sổ phòng Lưu Hồng Giang đang ở, căn bản không thể nhìn thấy cái ghế đá kia, nên muốn theo dõi bộ ghế đá kia mỗi ngày có bao nhiêu người qua đó ngồi, phải đến một phòng khác để theo dõi.
Hiển nhiên, Tiết Phi đã chuẩn bị xong hết rồi, ra lệnh cho hai thằng đàn em ghi lại tất cả chuyện xảy ra ở bộ ghế đá kia trong một ngày.
Phái hai chuyên viên từ Hoa Cường tới phụ trách theo dõi, bắt đầu xem xét những đoạn video, từ đó tiến hành chọn lọc và sàng lọc, hi vọng có thể tìm được đầu mối, đến cuối cùng, đàn em luôn chăm chăm theo dõi bộ ghế đá kia cũng chẳng tìm được rốt cuộc người nào mới là người có hành động không bình thường.
“Anh Diệp, chúng tôi đã xem đi xem lại ba lần rồi, vẫn không thể phát hiện ra người nào mới là người có vấn đề.” Hai chuyên viên đây cực kì xấu hổ, ngại ngùng nói.
Diệp Vô Phong chăm chú nhìn màn hình, kiên nhẫn nói: “Mọi người đừng vội, xem cẩn thận lại lần nữa, nhất định có thể tìm ra con chuột* kia!”
Hai nhân viên phụ trách theo dõi nghe thấy Diệp Vô Phong gọi người kia là chuột, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lại không biết đây chính là tên tổ chức của bọn chúng.
*Bởi vì từ này trong tiếng Trung có nghĩa là chuột, mà quốc tế hóa nghe cho sang mới là Mickey nên người nào không biết sẽ chỉ hiểu như kiểu đang cười nhạo gọi đối phương là chuột nhắt các thứ thôi.
“Tên ăn mày kia!” Diệp Vô Phong bỗng kêu lên: “Quay lại chút! Thêm chút nữa, đúng rồi! Mau xem đi, động tác của tên đó!”
Tiết Phi cũng mở to mắt ra nhìn: “Trời ơi! Sao chúng ta có thể không nghĩ tới, chính là cái tên ăn mày ất ơ này, nó là bọn Mickey đây nè! Lập tức phái các anh em, đi bắt tên Mickey ăn mày này lại!”
Một người phụ trách theo dõi khác cũng cảm thán không thôi: “Chủ tịch Diệp, anh đúng là mắt thần mà! Bọn tôi ngồi nhìn nửa ngày trời không thấy gì hết, anh nhìn một cái đã thấy ngay, giỏi quá đi mất.”
Diệp Vô Phong xua xua tay: “Đừng vội, việc tìm tên ăn mày kia, cứ từ từ mà làm là được.
Việc chúng ta cần làm bây giờ, vẫn là tiếp tục quay video lại thật sắc nét, không được buông lơi một giây phút nào, đừng tưởng rằng bắt được một con chuột nhắt là đã túm được Thử Vương.”
“Lẽ nào tên ăn mày này không phải Thử Vương sao? Anh Diệp, sao anh biết?” Tiêu Ngưu Nhi cũng mở to con mắt trâu của mình lên, không hiểu chuyện gì.
Diệp Vô Phong nói: “Tổ chức Mickey là một tổ chức bí mật, hầu như tất cả thành viên đều sử dụng hình thức liên lạc một đầu, nói rõ ra thì tổ chức này cực kì nghiêm ngặt trong chuyện giữ bí mật.
Nếu tên ăn mày này vẫn có thể xuất hiện ở xung quanh đây, vậy có thể chứng minh cậu ta không phải người của Mickey.”
“Hả?” Tiêu Ngưu Nhi cảm thấy cái đầu của mình không đủ dùng rồi.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi cảm thấy, tên ăn mày thực sự là ăn mày, không phải giả vờ đâu.
Cho nên, rất có thể tên ăn mày nhận được tiền của người khác, sau đó nhận tất cả những nhiệm vụ được sắp xếp sẵn đem tới chỗ này.”
Tiêu Ngưu Nhi chớp mắt lia lịa: “Trời ơi, bên kia làm thế này, phải tốn biết bao nhiêu chất xám trời? Không thấy mắc mệt hả.”
Tiết Phi nói: “Làm như vậy có thể đảm bảo cho tổ chức của bọn chúng không gặp nguy hiểm, tất nhiên là đáng rồi.”
Nửa tiếng sau, đám anh em được Tiết Phi phái đi tìm xung quanh, tìm thấy tên ăn mày trong đoạn băng theo dõi, quả nhiên phát hiện ra, cậu ta chỉ là một tên ăn mày bình thường hay tới đây kiếm sống thôi, hoàn toàn không phải đóng giả, thêm nữa, chỉ số thông minh của cậu ta cũng chẳng ra sao cả, căn bản không nhớ ra ai là người bảo cậu ta làm việc này cả.
Tiết Phi nghe thấy người đàn em kia báo cáo lại, cảm thấy không thể hiểu được: “Anh Diệp, nếu là anh anh sẽ dùng tới cái tên đầu óc nửa khùng nửa điên này đi giúp anh truyền tin sao?”
Diệp Vô Phong nhếch nhếch khóe miệng: “Để không lộ ra thân phận bản thân, cũng có thể lắm.”
“Ầy, đến đây manh mối lại đứt rồi.” Tiết Phi bực bội không thôi, “Chúng ta làm biết bao là chuyện như vậy, đến đây lại thành công không.”
Diệp Vô Phong yên lặng suy nghĩ, một lúc lâu sau bỗng nhiên nói: “Tổ chức Mickey tuy rằng cực kì nghiêm mật, nhưng, cậu cảm thấy, nếu Lưu Hồng Giang đột nhiên mất tích, phía Mickey liệu có hành động gì khác thường không?”
Tiết Phi ngại ngùng lắc đầu: “Tôi có phải Thử Vương đâu, sao mà đoán được suy nghĩ trong đầu Thử Vương được.”
Diệp Vô Phong lại thở dài một hơi: “Bởi vì những thứ Lưu Hồng Giang biết quá ít, cho nên, sự tồn tại của tên này, đối với Thử Vương mà nói không mấy quan trọng.”
Tiết Phi chán chường nói: “Đã thế Lưu Hồng Giang còn là cô nhi, cũng không có gì để nắm thóp nó, chúng ta lại chẳng có gì để ép nó.”
Diệp Vô Phong nói: “Bất kể thế nào, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, ít nhiều gì cũng biết được gì đó, bởi vậy tổ chức Mickey này, mới đang đối phó với chúng ta, hơn nữa còn thông qua một số thủ đoạn không được sạch sẽ.
Thế nên, chúng ta phải thanh lọc một số người trong nội bộ rồi.”
Tiết Phi ngay lập tức xoa xoa nắm đấm: “Đúng vậy! Một số nhân viên nội bộ, nói không chừng có người là người của Mickey ấy! Nhưng mà, nếu thế này, sẽ tạo ra tình thế gây hoang mang trong nội bộ.”
Diệp Vô Phong nói: “Việc thanh lọc của chúng ta, không được để xảy ra động thái quá lớn.
mục tiêu trước mắt, vẫn là không nên để xảy ra tình trạng hỗn loạn ở công ty, sau khi tôi trở lại, tôi sẽ cùng với một bảo vệ và nhân viên chuyên môn cấp cao bàn chuyện sắp xếp việc thanh lọc lần này.”
“Được! Để tôi gọi mấy người anh em đáng tin trong đội bảo vệ qua đây, ví dụ như Mã Vũ hoặc Hàn Kỳ, được không?” Tiết Phi nghiêm túc nói.
“Ừ, lập tức bắt đầu cuộc họp! Có điều việc theo dõi bên này cũng không được lơ là.” Diệp Vô Phong căn dặn.
Trong phòng làm việc của Lâm Thư Âm, Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc, Tiêu Ngưu Nhi, Tiết Phi còn có Mã Vũ, Hàn Kỳ đều đến cả rồi, Diệp Vô Phong nói: “Tình hình trước mắt mọi người đều biết cả rồi, nhưng nếu chúng ta bắt đầu tiến hành cuộc thanh tẩy, bắt buộc phải tiến hành trong bí mật, chỉ giới hạn những người trong chúng ta được biết thôi.
Hơn nữa, giám đốc Bạch bây giờ vẫn đang trong tình trạng “bị độc chết”, không được ra mặt.”.