THẦN CẤP Ở RỂ



Có lẽ Lâm Thư Âm vì chuyện vừa rồi mà ăn uống không vào, miễn cưỡng ăn chút đồ ăn trên bàn, di động lại hiển thị tin nhắn đến: "Lâm tổng: Hàn gia cùng Lâm gia cùng nhau phát triển dự án cao ốc Bích Loan, chuyện này chúng ta có thể bàn bạc thêm một lần nữa, điều kiện là cô phải tự đến chỗ tôi cầu xin."
Tên người gửi: Hàn Uy
Nhìn dòng tin nhắn này, Lâm Thư Âm nhướng mày, cắn chặt răng, đập mạnh tay lên bàn: “Hàn Uy, anh là đồ cầm thú! Anh đừng mơ tưởng.

Tôi sẽ cho anh biết, Lâm Thư Âm không phải đồ nhu nhược, tôi thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.”
Bỗng dưng, ngoài cửa có hai người đi vào, đó là Bà nội của Lâm Thư Âm – hay được gọi là Lão Phật gia.

Bời vì bà ta ở Thượng Hải lăn lộn nhiều năm, là một người xảo quyệt lại khắc nghiệt, sau khi Lâm lão gia qua đời, bà ta lên nắm quyền, vô cùng độc đoán.

Quả thực giống hệt lão Tử Hi năm xưa, bởi vậy mới có danh xưng lão Phật gia này.


Theo phía sau Lão Phật gia cũng chính là anh họ của Lâm Kiến Ba của cô, cũng là một nhân xuất sắc trẻ tuổi của Lâm gia.

Anh ta rất được lòng Lão Phật gia, hiện tại đang là Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm thị.


Lâm Thư Âm nhìn thấy bà nội đến, nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho bà nội.


Sau khi Lão Phật gia ngồi xuống, nhìn Lâm Thư Âm, rồi lại nhìn Diệp Vô Phong, nói: “Bốn món mặn, một canh, sinh hoạt của hai vợ chồng không tệ a.

Thư Âm, con có biết Lâm gia sắp địa họa ngập đầu không hả.”

Lâm Thư Âm nhíu mày: “Bà nội muốn nói đến sự việc ở khách sạn Hoàng Triều?”
Lão phật gia gật gật đầu hỏi: “Chuyện này con thấy thế nào?”
Lâm Thư Âm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vừa rồi tên khốn Hàn Uy có nhắn con, nếu muốn tiếp tục bàn bạc thì phải một mình tới gặp anh ta, con thấy anh ta đang bị bệnh rồi.

Anh ta muốn kiện ta, cứ việc đi mà kiện, kiện đến đâu, con theo đến đó!”
Lão Phật gia lạnh giọng nói: “Thư Âm, con đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời.


Chính bởi vì con cứ hành động theo cảm tính, cho nên bà không giao cho con vị trí giám đốc quản lý công ty, mà lại giao cho Kiến Ba.”
Lâm Kiến Ba cười đắc ý, nói: “Bà nội, năng lực của Lâm Thư Âm thực sự không tệ.

Chủ yếu là quá non, không trải sự đời.

Thư Âm, em có biết cơ bản Hàn gia không phải là loại mà gia tộc nho nhỏ của chúng ta có thể đắc tội.

Khách sạn Hoàng Triều kia gây trở ngại lớn cho lợi ít của anh ta, dỡ bỏ khách sạn để xây dựng cao ốc lớn làm khu trung tâm thương mại, đây là xu thế tất yếu.”
Lâm Thư Âm hừ hừ nói: “Chính phủ có quy định không được người dân đồng ý, không được cưỡng chế phá bỏ! Khách sạn Hoàng Triều chính là tài sản thuộc sở hữu cá nhân của con, anh ta dựa vào cái gì mà nói phá bỏ là phá bỏ?”
“Còn nữa, tôi muốn hỏi anh một chuyện, Lâm Kiến Ba, anh có tư cách gì thay thế tôi ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Hoàng Triều?”
Lâm Kiến Ba đỏ mặt, giải thích nói: “Thư Âm, anh vì nghĩ cho đại cục, chỉ có hy sinh khách sạn Hoàng Triều, Hàn gia mới cùng chúng ta tiếp tục hợp tác.

Chuyền này, bà nội cũng đồng ý.”
Lâm Thư Âm vô cùng kích động, lớn giọng nói: “Hàn gia dùng giá rẻ mạt thu mua khách sạn Hoàng Triều! Anh có nghĩ đến cảm nhận của ta? Mặc dù vì lợi ích của gia tộc, anh cũng nên thương lượng với tôi.

Chính vì anh không làm vậy, tôi biết, căn bản anh không tôn trọng tôi, những năm gần đây anh vẫn luôn ỷ vào bà nội yêu thương mà ức hiếp tôi.

Tôi muốn biết, Hàn gia hứa hẹn cho anh lợi ích gì? Chuyện tổn hại người thân mà lợi cho mình cũng là suy nghĩ vì gia tộc?”
Lâm Kiến Ba đúng là nhận được chỗ tốt từ Hàn gia, ai cũng biết giá nhà của cao ốc Bích Loan rất cao, khách sạn Hoàng Triều có giá trị thị trường không dưới 6000 vạn.

Hàn Uy hứa hẹn sau khi dùng giá thấp thu mua khách sạn Hoàng Triều thành công, sẽ tặng cho Lâm Kiến Ba một ngàn vạn.


Hành vi mờ ám như thế, Lâm Kiến Ba làm sao để Lão Phật gia biết được? Lại không ngờ Lâm Thư Âm vạch trần trước mặt mọi ngời, anh ta đỏ mặt tía tai nhanh chóng giải thích với Lão Phật gia: “Bà nội, bà đừng nghe Thư Âm nói bậy.

Thật sự con cũng hiểu Hàn gia ức hiếp người.

Nhưng mà, trước giờ đều là cá lớn nuốt cá bé đó là quy luật không đổi.

Chúng có gì để họ không dám ức hiếp chứ?”
“Nếu chúng ta đắc tội với Hàn gia, không chỉ phải hy sinh khách sạn Hoàng Triều, bà nội hiểu rõ điều này mà.

Mong Bà nội có thể nhìn thấy rõ.”

Lão Phật gia cân nhắc một chút rồi gật đầu nói: “Thư Âm, Kiến Ba nói có lý, bà biết con chịu thiệt thòi, hôm nay bà chính vì cháu đã chịu thiệt thòi mà tới đây.

Khách sạn Hoàng Triều là chúng ta có lý, Hàn gia cưỡng chế phá bỏ cũng không được.

Nhưng mà, chuyện này một khi gây ầm ĩ, Lâm gia chúng ta còn thể tiếp tục tồn tại ở Giang Thành không? Đừng quên, công ty chúng ta đang nợ ngập đầu.

Các ngân hàng lớn đều nghe theo ý kiến ở Hàn gia, đều tạm không cho Lâm gia vay tiền.

Ngay cả tòa án cũng đã ra mặt giúp đỡ bọn họ, chuyện này còn chưa đủ sao?”
“Chẳng lẽ con thật sự muốn nhìn Lâm gia vì còn mà bị hủy sao?”
“Thư Âm, khách sạn Hoàng Triều, có lẽ con chịu chút thiệt thòi.

Chuyện kia con cùng Hàn Uy hãy bàn bạc cho tốt, chờ Hàn gia cùng Lâm gia đạt được thỏa thuận hợp tác, những tổn thất hôm nay, bà nội tuyệt đối giúp con đòi lại.

Bà nói được làm được, không lừa gạt ai!”
Lâm Thư Âm không nói gì, cô biết, lần này bà nội tới, bà đã có quyết định.

Bản thân đồng ý hay không đồng ý cũng thế, khách sạn Hoàng Triều bị phá dỡ là chuyện đã định.


Lão Phật gia cũng Lâm Kiến Ba đi rồi, Lâm Thư Âm cũng chưa phản ứng lại.


Cô cúi đầu lên bàn khóc nấc, Diệp Vô Phong đi tới vỗ bả vai cô: “Thư Âm, đừng quá khổ sở, chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó Hàn gia, giữ được khách sạn Hoàng Triều.”
Đột nhiên, Lâm Thư Âm rút đầu vô ngực Diệp Vô Phong, dựa vào bả vai rộng lớn nói: “Hu hu… Không thể, bà nội nói chính là gia pháp.

Hàn gia ở Giang Thành một tay che trời, ngày mai tôi sẽ để nhân viên nhận lương rồi rời đi.”
Diệp Vô Phong vuốt mái tóc đen của cô nói: “Thư Âm, em đừng quá nôn nóng mà giải tán nhân viên.


Anh có người bạn đang cùng khóa cũng lăn lộn trong ngành, ngày mai anh đi tìm anh ấy, thuyết phục Hàn gia không phá dỡ khách sạn.”
Lâm Thư Âm dở khóc dở cười: “Ngu ngốc, anh đúng là đồ ngốc! Cơ ban Hàn gia không hề nói đạo lý, anh muốn thuyết phục thế nào?”
Giữa chân mày Diệp Vô Phong hiện lên sát khí: “Nếu Hàn gia thực sự không nói lý, ông trời cũng không dung được.

Nhất định sẽ cho họ nếm mùi vị diệt vong! Tóm lại, khách sạn Hoàng Triều của em không ai dám động tới.”
Căn bản Lâm Thư Âm không hiểu, cô cũng không để trong lòng, chỉ cho là Diệp Vô Phong đang an ủi mình mà nói thế, mạnh mẽ bật đứng dậy thở dài nói: “Tôi mệt rồi, cơm không ăn vào…”
Nhìn vợ yêu bước đi tập tễnh lên lầu, Diệp Vô Phong trong lòng chợt hiểu ra.


Trong chốc lát, anh đột nhiên ngộ ra một đạo lý.

Bản thân từ bỏ cơ nghiệp cùng sự nghiệp, cam tâm tình nguyện dùng thời gian của bản thân để ở cạnh cô cả đời này, đối với anh là sự hy sinh đáng giá nhất.

Nhưng mà, Lâm Thư Âm muốn không phải thứ đó, cô cần là một người chồng đầu đội trời chân đạp đất.


“Tiền tài cùng quyền lực đã từng bị ta nắm trong tay, vốn dĩ ta chán ghét cuộc sống đó.

Nhưng chỉ cần em muốn, ta nguyện làm Chu U Vương đốt lửa triệu chư hầu! Chỉ vì thấy được nụ cười của Bao Tự.

Vì em, anh niết bàn trọng sinh thì đã sao?”
Thở dài, ánh mắt Diệp Vô Phong bỗng nhiên sáng ngời khác thường!


Bình luận

Truyện đang đọc