THẦN CẤP Ở RỂ



Bạch Tinh Đồng kinh ngạc: “Không ngờ tên biến thái vậy mà là người Nhật Bản! Tên giặc kia, dám tuỳ ý dê xồm phụ nữ của nước Trung Quốc chúng tôi, hôm nay, ngày chết của cậu đến rồi.”
Bạch Tinh Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên giặc kia, gặp được bà cô này, coi như anh xui xẻo.

Tôi phế anh trước sau đó mới bắt anh." Bạch Tinh Đồng nghĩ xong chủ ý thì giơ tay lấy một cái còng tay ra, bổ nhào về phía tên biến thái đeo mặt nạ.


biến thái đeo mặt nạ cười gian xảo: "Hehe, trước giờ tôi chưa từng chơi nữ cảnh sát, hôm nay vừa hay."
"Tên giặc kia, chịu chết đi." Bạch Tinh Đồng tức quá hóa giận, một đấm này xuất ra nhắm thẳng vào mặt của tên biến thái kia.

biến thái đeo mặt nạ cũng không phải dạng vừa, trong đầu lóe lên, cong người né nắm đấm.

Bạch Tinh Đồng không hề thủ hạ lưu tình, đá mạnh chân vào bộ phận dưới của biến thái đeo mặt nạ.

Công phu chân của Bạch Tinh Đồng rất rốt, khi còn ở trường cảnh sát, tấm ván gỗ dày hai centimet, một đá là gãy.


Bởi vì hôm nay đi tụ hội bạn bè nên cô ta mặc váy nhưng chân vẫn đi giày da, một đá này mà đá trúng thì biến thái đeo mặt nạ sẽ tàn phế ngay lập tức.


biến thái đeo mặt nạ nghĩ võ công của mình cao siêu, không đặt Bạch Tinh Đồng vào mắt.


Suýt chút nữa bị Bạch Tinh Đồng đá trúng may là bản lĩnh của anh ta cao, khó khăn lắm mới né được cú đá này, không khỏi sợ hãi cả người toát hết mồ hôi, nữ cảnh sát của Trung Hoa quả nhiên lợi hại! Chậm một bước nữa thì thằng nhỏ của mình đã bị cô nàng này tàn nhẫn huỷ đi rồi.


“ y yo! Cô gái nước Trung Quốc thật lợi hại, tính cách của cô, tôi rất thích.

Haha, ở cùng cô thật vui.” biến thái mặt nạ nói một câu mà nửa Trung nửa Nhật, bắt đầu đọ sức với Bạch Tinh Đồng.

Cú đá đầu tiên của Bạch Tinh Đồng không đá trúng, cơ thể thuận thế xuất chiêu Trường Hồng Quán Nhật, liên tục công kích phần dưới của biến thái đeo mặt nạ, thân hình biến thái đeo mặt nạ nhảy vút lên, từ mặt đất bằng nhảy nhảy cao lên ba mét, tránh cú đá quét của Bạch Tinh Đồng.

Ai mà ngờ được, chiêu vừa rồi là chiêu vờ của Bạch Tinh Đồng.

Thấy biến thái đeo mặt nạ nhảy lên thì đá thẳng lên trời một cái, cú đá này nhằm thẳng vào đũng quần của biến thái đeo mặt nạ tàn nhẫn đá.


“Này, sao cứ chỉ công kích trứng của tôi không vậy?” biến thái đeo mặt nạ bị doạ cho lộn mấy vòng trên không, lộn người ba trăm sáu mươi độ, cũng may kinh công của hắn tốt mới trốn được cú đá này của Bạch Tinh Đồng, buột miệng chửi: “Cô gái nước Trung Quốc, đồ không biết mặt mũi nhà cô, công kích phần dưới của tôi?”
Bạch Tinh Đồng trợn tròn mắt, cũng chõ miệng vào chửi: “Tên chó Nhật kia, cầm thú chim muông của anh đến thiên triều của tôi dương oai, trước khi tôi bắt được cậu, chính là muốn cả đời này của cậu không thể làm chuyện xấu được nữa.” Nói xong, lại thi triển đá lốc xoáy về phía biến thái đeo mặt nạ, đá liên tục.


Lúc này biến thái đeo mặt nạ mới thấy nữ cảnh sát này thật sự có bản lĩnh, hắn không dám kinh thường nữa, một bên bình tĩnh ứng chiến, một bên nghĩ xem làm thế nào mới có thể bắt được đối thủ.


Thời gian dài Bạch Tinh Đồng lập tức không kiên trì nổi nữa, cũng không phải võ công của cô ta không được mà là đối thủ quá mạnh.


biến thái đeo mặt nạ xuất ra một chiêu vờ, lừa Bạch Tinh Đồng sau đó quét chân một cái đã làm cho Bạch Tinh Đồng ngã xuống.

Không đợi cô ta cá chép vùng dậy, biến thái đeo mặt nạ đã bỏ nhào đến kìm chặt tay cô ta ra sau lưng, sau đó răng rắc một tiếng, cái còng tay của Bạch Tinh Đồng bị tên biến thái đeo mặt nạ dùng, khoá cổ tay thon gầy của cô ta, Bạch Tinh Đồng thấy vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, bản thân mình là cảnh sát, bắt được không biết bao nhiêu tên xấu, không ngờ được hôm nay lại bị tên giặc Nhật Bản này còng lại.


“Tên giặc kia, dám tập kích tôi? Cậu chán sống rồi sao, cậu thả tôi ra.” Bạch Tinh Đồng dùng toàn lực giãy giụa, nhưng tên biến thái đeo mặt nạ rất khoẻ, cô ta giãy dụa vô ích.


Bạch Tinh Đồng và biến thái đeo mặt nạ đánh nhau thì Diệp Vô Phong ở bên cạnh thờ ơ nhìn, anh không có tham chiến là bởi vì trước đó Bạch Tinh Đồng có căn dặn, chuyện bắt tên này không cần Diệp Vô Phong nhúng tay vào.

Thấy Bạch Tinh Đồng đấu không lại Diệp Vô Phong mới hét to lên một tiếng: “Tên giặc kia, dừng tay lại, ông nội mày ở đây.”
m thanh này ở trong màn đêm yên tĩnh trở nên hùng hồn mạnh mẽ, doạ biến thái đeo mặt nạ giật mình, quay đầu lại nhìn, Diệp Vô Phong đứng ở sau lưng, nhịn không được haha cười: “Mày cũng là đồng đảng của cảnh sát sao? Vậy thì tao chỉ có thể giết chết mày trước rồi mới chơi đùa với nữ cảnh sát này.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Diệp Vô Phong, anh cẩn thận, tên giặc này rất mạnh.”
Diệp Vô Phong cười khinh miệt, lạnh lùng nói: “Tên giặc kia, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không có cửa lại thích đâm đầu vào, chịu chết đi.” Thân hình của anh vừa động, đánh Khai Sơn Chưởng về phía biến thái đeo mặt nạ.

biến thái đeo mặt nạ là một cao thủ Thiên Nhẫn, cảnh giới này tương đương với cảnh giới Tông Sư của võ giả Trung Quốc.



“Haha, xem ra hôm nay có chút phiền phức đây.” Dưới sự tức giận điên cuồng, biến thái đeo mặt nạ quyết đấu một trận ác chiến với Diệp Vô Phong.


Vù vù vù! Diệp Vô Phong kết hợp Bát Quái du thân bộ, thi triển Bát Quái Chưởng ép biến thái đeo mặt nạ phải toàn lực ứng chiến.

Mười mấy chiêu mà chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Hai người đánh rất nhanh, Bạch Tinh Đồng nhìn cũng có chút hoa mắt.

Mười mấy chiêu sau, đột nhiên biến thái đeo mặt nạ đổi chiêu, thấy hai khớp hàm của anh ta cắn chặt, hai tay làm hình dáng của ưng chảo, hét lớn một tiếng bổ nhào đến, giơ vuốt bấm vào yết hầu của Diệp Vô Phong.


Tên giặc này vứt bỏ Hợp Khí Đạo chính tông của Nhật Bản, đột nhiên đổi sang dùng Ưng Chảo Công của Trung Quốc.

Ưng Chảo Công này là của thiếu lâm, sử dụng rất hung mạnh, một quyền Ưng Chảo lực đạo rất mạnh sau khi bị Diệp Vô Phong tránh được thì đánh trúng vào cái cây ở sau lưng Diệp Vô Phong.

Cái cây đó gãy luôn lập tức.”
Bạch Tinh Đồng sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi, không ngờ được tên giặc Nhật Bản này lại mạnh như thế? Diệp Vô Phong, anh phải trụ vững nha.

Lại một quyền Ưng Chảo mạnh mẽ hướng về mắt trái của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong bước lướt sang tránh, thuận thế đánh một chưởng Tróc Lặc.


Đây là thói quen của người sử dụng Bát Quái Chưởng, anh từng đối mặt với kẻ địch rất mạnh, thử nghiệm lần nào cũng đúng.


biến thái đeo mặt nạ thấy Diệp Vô Phong tránh được, cười âm lãnh, tay trái bắt lấy con dao của Diệp Vô Phong, tay phải thì trở tay dùng một quyền Ưng Chảo mang theo tiếng gió rất mạnh, nhắm chuẩn vào yết hầu của Diệp Vô Phong.

Đã đánh đến như thế này, biến thái đeo mặt nạ cũng không muốn nương tay, nhất định muốn Diệp Vô Phong chết.


biến thái đeo mặt nạ thi triển sát chiêu, định tốc chiến tốc thắng.

Nhưng Diệp Vô Phong lại không dễ dàng đối phó như anh ta tưởng tượng, thấy Ưng Chảo của đối phương nhắm đến yết hầu của mình, Diệp Vô Phong vội vàng lùi ra sau một bước, lật tay thành chảo, chuẩn xác đặt ở bộ phận yết hầu trên ngực, nghênh đón nắm đấm của biến thái đeo mặt nạ.

Quyền Ưng Chảo này là hình ý trong mười hai hình biến hóa, Diệp Vô Phong cũng là người đi theo con đường riêng của mình, bắt được luôn nắm đấm của biến thái đeo mặt nạ, thuận thế năm ngón tay nắm chặt, khống chế tư thế tấn công của hắn, đồng thời bàn tay trái bẻ lệch khớp tay của hắn, đập mạnh vào vai phải của biến thái đeo mặt nạ.


"Ahh!" biến thái đeo mặt nạ chịu một trận đau đớn ở vai phải, đau giống như bị gãy xương vậy.

Đồng thời tay phải bị Diệp Vô Phong giữ chặt, không giật về được, cảm thấy không hay, giơ mạnh tay trái lên phi nhanh công kích thật mạnh vào tay trái của Diệp Vô Phong.

Hai nắm đấm đập vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn trong không khí, trong mắt biến thái đeo mặt nạ bắn ra tia sáng lạnh lẽo, tay trái lật ngược thành chiêu Nhị Long Hí Châu, chọc thẳng vào hai mắt Diệp Vô Phong.




Bình luận

Truyện đang đọc