THẦN CẤP Ở RỂ



Sau khi được đưa đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra, Mạc Đông Cường được chuẩn đoán là bị gãy toàn bộ xương ở cả hai chân.

Chính xác thì cả hai chân anh ta đều bị đánh gãy, tạm thời nếu muốn xuống đất đi lại, cần thời gian ít nhất là một tháng.

Và cần ít nhất ba tháng để có thể hồi phục hoàn toàn chấn thương.

Mạc Nhị Gia nhìn con mình mà hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Vô Phong, mày còn chưa xong với tao đâu.”
Mạc Đông Lôi nhận được điện thoại của bố mình, lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhìn thấy hai chân của anh trai mình bị thương nặng như vậy, anh ta tức giận hỏi: “Bố, là ai đã làm chuyện này?"
Mạc Nhị Gia nói: "Đó là một con chuột nhắt tên là Diệp Vô Phong gây ra.

Nó rốt cuộc có thân phận thế nào bố còn chưa có thăm dò được rõ ràng.

Nhưng con cứ yên tâm bố đã cho thêm người tiếp tục điều tra rồi."
"Diệp Vô Phong?" Mạc Đông Lôi rít ba chữ này qua kẽ răng của mình, ánh mắt của anh ta hung dữ độc ác kêu lên: "Lại là Diệp Vô Phong!"
"Được thôi, Diệp Vô Phong, nếu mày đủ can đảm để làm hại anh trai của tao, tao cũng phải nhất định bắt mày sống không bằng chết! Tao phải giết chết mày, sau đó bắt vợ của mày! Nuốt hết toàn bộ gia sản nhà họ Lâm bọn mày mới có thể giải hết được nỗi hận trong lòng của tao."
Vào lúc này toàn bộ người trong gia đình của Tả Tiểu Thanh đã ở nhà chờ Diệp Vô Phong trở về.

Tả Tiểu Lam lén hỏi chị gái mình: "Tôi nói chị nghe, thằng con rể vô dụng nhà chị thật sự là có chút năng lực nha, hay là cố tình giả vờ vô dụng như vậy nhỉ?”
"Đúng vậy đúng vậy, ai cũng nói nó là cái đồ vô dụng, không ngờ hôm nay nó lại có thể đảm nhiệm nhiều việc lớn như vậy nha! Theo tôi đoán chắc nó không muốn tiếp tục sống một cuộc sống bị người người khác khinh thường mới thế.

Nếu hôm nay nó thực sự làm được việc này, điều đó có nghĩa là Thư m đã không có nhìn nhầm người, đứa nhỏ này quả nhiên có năng lực.”
Tả Tiểu Thanh trong lòng bồn chồn không yên, nếu là sáu tháng trước, Tả Tiểu Thanh sẽ không nói gì mà tin rằng Diệp Vô Phong chẳng thể làm được điều gì tốt đẹp cả.

Thế nhưng mà, đứa con rể này trong khoảng thời gian gần đây quả thực có chút khác thường.

Đặc biệt, ngay cả bà nội cũng bị cậu ta đánh lừa.


Mặc kệ là cậu ta thực sự có khả năng hay giả vờ mình có năng lực.

Chỉ cần cậu ta dám một mình đứng lên đối mặt với bọn bắt cóc.

Điều này tốt hơn ông chồng Lâm Vĩnh Quân của mình rất nhiều rồi.

Lại nói tiếp, mình mới chính là người bất hạnh nhất, gả cho một tên vô dụng thật sự.


Trong lúc mọi người đang bồn chồn không yên, ngoài cổng lớn vang lên tiếng còi xe ô tô, chính là Diệp Vô Phong đã trở lại.


Nhìn thêm chút nữa ở phía sau Diệp Vô Phong, Tả Đại Phú và bạn gái anh ta Từ Nghệ Chi đã bình an mà quay trở lại rồi.


Mọi người đều giật mình kinh ngạc.

Bà ngoại của Thư m chạy nhanh lên, ôm lấy Tả Đại Phú mà khóc lớn: "Con trai của mẹ, tạ ơn trời dất cuối cùng con đã trở về nhà bình an."
Tả Đại Phú cũng khóc, Diệp Vô Phong đành nhẹ nhàng khuyên bảo: “Bà ngoại, ông cậu đã bình an trở về, bà cũng phải giữ gìn sức khỏe mình thật tốt chứ ạ.”
Tả Tiểu Lam trợn to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong: "Cậu ta thực sự làm được! Đây có phải là đứa con rể vô dụng của chị hai tôi không vậy? Thật không thể tin được."
Nghe vậy, Diệp Vô Phong cười như không cười nhìn Tả Tiểu Lan nói: "Dì nhỏ à, trước đây, có phải chúng ta có đánh cược trước với nhau đúng không?"
Tả Tiểu Lam trợn trắng mắt, ngượng ngùng lúng túng nói: "Diệp Vô Phong, dì, dì thừa nhận trước đây dì có nói như vậy.

Con quả nhiên là người rất có năng lực.

Con đã giải cứu bọn họ như thế nào vậy? Thật tò mò quá đi, con nhanh nói cho chúng ta biết một chút đi."
Diệp Vô Phong vẫn mỉm cười: "Dì nhỏ, có phải dì vẫn nên gọi con một tiếng anh không?"
Tả Tiểu Lam hơi đỏ mặt, vùi đầu thật sâu.



Tả Tiểu Thanh nói: "Diệp Vô Phong, dù gì bà ấy cũng là dì của cậu.

Nếu bà ấy gọi cậu là anh, vậy gia đình chúng ta sau này không phải xưng hô sẽ bị đảo lộn sao? Tiểu Lam cũng đã thừa nhận mình sai rồi, ông cậu cũng đã trở về nhà.

Gia đình chúng ta đều rất vui mừng, cũng đã lâu rồi chưa có vui vẻ như vậy.

Hay là chúng ta mở tiệc ăn mừng nhé."
Diệp Vô Phong gật đầu nói với Tả Tiểu Lam:" Dì nhỏ, nếu mẹ tôi đã xin tôi bỏ qua cho dì, vậy thì lần cá cược này của chúng ta tôi coi như xong.

Sau này dì vẫn sẽ là dì của tôi.”
Tả Tiểu Lam vội vàng cười nói: “Vô Phong, cháu rể bảo bối của dì, dì không nghĩ con lại có năng lực như vậy đó, rốt cuộc con đã dùng mối quan hệ nào để chuộc người về mà không cần tốn một xu nào vậy?.”
Diệp Vô Phong trầm mặt nói: "Ông cậu, mặc dù hôm nay tôi chuộc cậu ra.

Nhưng tôi phải nói rõ cho cậu nghe, chuyện cờ bạc mười cược chín thua.

Cho dù bên kia cho vay nặng lãi là không đúng, nhưng cậu cũng không phải không có trách nhiệm đâu.

Hôm nay là tôi cứu cậu.

Nhưng còn có lần sau, tôi sẽ không quan tâm đến nữa đâu."
Tả Tiểu Thanh cũng trách Tả Đại Phú: "Cậu cũng đã ngoài 30 tuổi rồi vậy mà vẫn còn đi đánh bạc, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi cậu cứ không chịu nghe lời của tôi.

Cuối cùng thì hôm nay cũng có chuyện xảy ra đúng không? Nếu không phải nhờ vào mối quan hệ của Diệp Vô Phong giúp cho cậu quay lại, có lẽ cậu sẽ không bao giờ quay về được nữa đâu."
Từ Nghệ Chi cũng nói: “Tả Đại Phú, nếu anh lại đánh bạc, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
Tả Đại Phú vội vàng bày tỏ thái độ: "Bố, mẹ, chị, Tiểu Chi, Vô Phong.

Hôm nay, tôi đã học được một bài học sâu sắc nhất trong cuộc đời mình, tôi đã suýt chết trên đảo Đông Ngư.


Lần này tôi hứa sẽ không bao giờ đánh bạc nữa."
Diệp Vô Phong nói với vẻ hài lòng: “Cháu hy vọng lời nói của cậu có giá trị một chút, sau này chịu khó tìm việc gì đàng hoàng mà làm đi.”
Sau khi cả gia đình đã nói chuyện rõ ràng, kết quả đều khiến mọi người hài lòng vui vẻ.

Tả Tiểu Thanh lấy ra một tấm thẻ, nói: "Đại Phú, trong thẻ này có sáu mươi triệu, đây là tiền mà chị tiết kiệm cho tới giờ.

Chú cần tiền để kết hôn, đừng tiếc tiền rồi làm quá nhỏ.

Chị chỉ có thể tài trợ bấy nhiêu cho chú thôi."
Tả Tiểu Hồng và Tả Tiểu Lam cũng xuất ra ba mươi triệu mỗi người, Tả Đại Phú cảm kích tận đáy lòng, nước mắt nước mũi không kiềm chế được mà rơi, miệng không ngừng nói tiếng cảm ơn.

Anh ta tự hứa với mọi người từ nay về sau sẽ cố gắng sống thật tốt.


Thấy trời tối dần, Diệp Vô Phong nói với Tả Tiểu Thanh: "Mẹ, chúng ta cũng về đi.”
Diệp Vô Phong lái xe đưa Tả Tiểu Thanh trở về thành phố Tam Giang.

Xe đi được nửa đường thì bầu trời từ từ tối sầm lại.

Ở giữa còn phải phải vượt qua một đoạn đường vòng quanh núi rất dài.

Sau khi lái xe lên con đường vòng quanh núi, Diệp Vô Phong đột nhiên nhận thấy một chiếc xe tải hạng nặng bám chặt vào phía sau xe của mình.

Lái xe thêm một khoảng cách, chiếc xe tải lớn đột nhiên tăng tốc, đâm vào xe của mình.


Diệp Vô Phong có linh cảm cực kì không tốt, anh nhíu chặt mày nói: "Mẹ, có lẽ có chút rắc rối." Diệp Vô Phong đạp ga, xe tăng tốc.

Chiếc xe tải liền bị bỏ lại phía sau.


Tả Tiểu Thanh cũng nhìn thấy tình hình nguy hiểm vừa rồi, tức giận mắng về phía sau: "Cái đồ khốn kiếp kia, đang lái xe kiểu gì vậy hả? ”
Diệp Vô Phong quan sát tình hình đường xá một chút, đoạn đường này dĩ nhiên là một đoạn đường núi, mặt đường rất hẹp, chỉ có thể cho hai chiếc xe song song lái qua.


Nếu một vụ va chạm xảy ra trên một con đường núi như vậy, hậu quả là không thể tưởng tượng được.


Diệp Vô Phong đạp chặt ga, lái xe về phía trước!
Ai ngờ, chiếc xe tải phía sau cũng đuổi theo với tốc độ cao.

Xem ra, hành vi va chạm vừa rồi của nó, cũng không phải chỉ đơn giản là vô tình đụng trúng.


Tả Tiểu Thanh mắng: "Khốn kiếp, bọn chúng đang cố tình đụng vào chúng ta?”
Diệp Vô Phong im lặng, bình tĩnh lái xe.

Bây giờ nói cũng không có giải quyết được gì, cách duy nhất để thoát khỏi nguy hiểm là rời khỏi đây.


Mà vào đúng này, phía trước mặt có một chiếc xe tải khác cũng đang lái trên đường, điều làm cho người ta tức giận chính là chiếc xe tải này lại không đi theo làn đường bên ngoài của mình mà cố tình chạy ra giữa đường.

Hiện tại chiếc xe tải kia chỉ còn cách xe Diệp Vô Phong chưa đầy 100 mét nữa.


Trên đường núi đèn đường không nhiều lắm, đường vòng quanh núi tối tăm, bị đèn xe đối diện chiếu sáng.


Một bên là một vách đá, một bên là vực sâu!.

Đam Mỹ Sắc
Bị hai chiếc xe tải lớn đánh về phía trước và phía sau, làm sao có thể tránh được?
Trong nháy mắt, Diệp Vô Phong và Tả Tiểu Thanh đều thấy rõ ý đồ của chiếc xe tải lớn trước mặt, nếu như nó không nhường đường, bất luận là bên trái hay bên phải, xe của mình cũng đều không có cách nào vượt qua.

Cứ kiên quyết đụng phải thì kết quả chỉ có một, đó chính là bọn họ sẽ bị hai chiếc xe tải hạng nặng này ép thành bánh quy.


Diệp Vô Phong trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Mạc Nhị Gia phái bọn chúng tới để đuổi giết anh?


Bình luận

Truyện đang đọc