THẦN CẤP Ở RỂ



Bình bịch! Trần Cương giống như bị một cái máy xúc vật ngã xuống mặt đất, ngã một cách thảm hại!
Nhưng Trần Cương thực sự là một người được đào tạo bài bản, lật người một cái là có thể đứng dậy ngay, ngơ ngác nhìn Diệp Vô Phong.
Đã có thể khiến bản thân ngã lăn ra như vậy! Quan trọng là người ta vẫn còn nhẹ tay chán! Nếu không, lúc đập vào tường, thì bản thân đến sức để chống lại cũng không có, ngã tới mức vỡ sọ rồi cũng nên!
Trần Cương căn bản kham không nổi ý nghĩ tiếp tục đối chiến nữa, chắp hai tay lại nói: “Ngài Diệp quả nhiên võ công cao cường, Trần Cương nhận thua.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Vậy tôi về ngủ đây.”
Trần Cương vội vã tới gần, lớn tiếng nói: “Ngài Diệp à, võ công của anh đơn giản mà nói giống như ma pháp vậy đó! Anh gia nhập với chúng tôi đi được không? Để tôi báo với ông chủ Lôi một tiếng, ông chủ Lôi nhất định sẽ thích nhưng cao thủ như anh đây, lương bổng ít nhất cũng phải vài chục tỷ!”
Lương bổng của Trần Cương, đã đạt mức một tỷ rưỡi rồi!
Diệp Vô Phong nhăn mày: “Ông chủ lôi?”
Trần Cương vội vàng giải thích: “Ở Đông Bắc, chỉ cần nhắc tới ông chủ Âu Dương Lôi, thì người trong giang hồ đều phải dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi! Ông chủ Lôi là người mà ở cả thế giới ngầm lẫn người dân hay chính phủ ở đây đều phải nể mặt, có thấy khách sạn Quốc Quyền không? Nó chính là tài sản của ông chủ Lôi đấy! Phía dưới còn có sòng bạc, sàn đấu boxing.

À đúng rồi, ngài Diệp, nếu anh cảm thấy có hứng, có thể tới sàn boxing tập luyện, tiện thể dạy cho cái đám không biết trời cao đất dày kia một bài học cũng được.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không cần đâu, tôi phải quay về ngủ đây, tạm biệt.”
Một xã hội đen lão luyện như Diệp Vô Phong, tất nhiên nhìn ra được ý tứ lôi kéo của Trần Cương, nhưng anh tới đây là để đối đầu với Âu Dương Lôi, sao có thể lại gia nhập xuống dưới trướng của gã ta được chứ?
“Ầy, ngài Diệp, vậy để tôi đưa anh về.” Mặc dù Trần Cương ngã một cú rất đau, nhưng xương cốt vẫn may không bị gãy cái nào.

“Không cần tiễn đâu, tôi tự về được.” Diệp Vô Phong không muốn liên quan quá nhiều với bọn họ, bước vào thang máy, cửa thang máy dần đóng lại.
Trần Cương nhắn mắt lại một chút, rồi vẫy tay với Thắng Tử: “Ngày may báo cáo lại cho anh Dũng!”
“Vâng!” Thắng Tử trả lời ngay.
“Anh Cương Tử này, thực ra lúc trước em có gọi cho anh Dũng một cuộc rồi, mà anh Dũng không chịu nghe em ấy.”
Sắc mặt Trần Cương đanh lại: “Nhất định là anh Dũng đang bận chuyện gì khác, bỏ đi, để mai anh mày tự đi bảo cáo với anh Dũng vậy.”
Diệp Vô Phong không thích tiếp xúc nhiều với bọn họ, ở lại một đêm, sáng hôm sau đã trả phòng luôn.
Nhưng lúc anh rời đi, ở đây có hai người bảo vệ tiến lại gần hỏi: “Ngài Diệp, ngài muốn đi đâu sao ạ? Anh Cương Tử có dặn rồi, ở khách sạn Quốc Quyền ngài có thể làm bất cứ thứ gì ngài muốn, hoàn toàn miễn phí ạ!”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi có hẹn với bạn rồi, không ở đây nữa, cảm ơn.”
“Ấy, ngài Diệp, ngài đừng đi chứ!” Hai người bảo vệ thấy không thể ngăn cản Diệp Vô Phong bèn có chút bối rối.
Diệp Vô Phong vẫy ngay một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Đợi tới lúc hai người bảo vệ kia định đuổi theo, thì Diệp Vô Phong đã ngồi trên taxi không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
“Đại ca, em tìm được một nơi, cũng không tệ đó chứ?” Đường Trảm khoe khoang với Diệp Vô Phong.
“Hê, một toàn văn phòng mười tám tầng, chứa được vài trăm công nhân dễ như ăn bánh, đến cả chỗ ăn chỗ ở cũng được giải quyết rồi.”
“Ừm.


Cũng được, làm khá đấy!” Diệp Vô Phong hài lòng gật đầu.
“Vậy lấy chỗ này làm chi nhánh đầu tiên của nhà họ Lâm ở Đông Bắc đi!”
“Nhà họ Lâm? Đại ca, rõ ràng là việc làm ăn của anh, rồi mắc cái gì lại ghi tên nhà họ Lâm lên?” Đường Trảm nhăn mày nói.
Diệp Vô Phong liếc anh ta một cái: “Tiền của tôi, cũng là tiền của chị dâu cậu không phải sao?”
“Vâng vâng, đương nhiên là đúng rồi! Đại ca, tiền của em cũng là tiền của chị dâu, anh cứ lấy đi dùng luôn đi.” Đường Trảm bợ đít nở một nụ cười châm chọc.
Diệp Vô Phong lại liếc anh ta thêm cái nữa: “Bớt thấy sang bắt quàng làm họ! Đúng rồi, phải vài xí nghiệp nhỏ tới Phụng Thiên đi, bắt đầu cạnh tranh với Âu Dương Lôi.”
“OK! Em đi làm ngay!” Đường Trảm cười hí hí nói.
“Đại ca, chỗ này lạnh khủng khiếp luôn, không cẩn thận còn có thể đông cứng người thành cây kem luôn ấy.

Phát triển ở chỗ này thì có gì tốt chứ?”
Diệp Vô Phong nói: “Chưa nghe nói tới ba bảo bối của Đông Bắc sao? Ở đây tài nguyên rất phong phú! Sau này khi lật đổ được Âu Dương Lôi rồi, chỉ có một mình chúng ta độc chiếm nơi này, trở thành tổ chức lớn mạnh nhất.”
“Ừm ừm, bây giờ em có thân phận hợp pháp rồi, không sợ bị cảnh sát kiểm tra nữa! He he.” Đường Trảm cực kì vui vẻ.
“Hỡi những em gái Đông Bắc, anh tới đây!”

Diệp Vô Phong đập cái bốp lên lưng anh ta: “Cậu không thể tu tâm dưỡng tính lại được hả? Tìm một cô gái cùng nhau vui vẻ sống qua ngày không được hả?”
Đường Trảm cười hắc hắc: “Em không muốn giống như đại ca đâu, biến thành ô sin cho vợ.

Hơn nữa, cũng không có người phụ nữ nào xứng đáng để Đường Trảm em trở thành ô sin cho người ta, anh thấy có phải không?”
Diệp Vô Phong lại lườm anh ta: “Gì mà biến thành ô sin cho vợ? Của tôi cũng là của cô ấy, của cô ấy cũng là của tôi, chúng tôi căn bả chính là một cơ mà! Thời gian này, cậu ở trong nước xây dựng mối làm ăn là được rồi.”
Đường Trảm nói: “Nếu cái gì của anh cũng là của chị ấy, vậy anh định buông bỏ Long Môn hai tay dâng cho chị dâu vậy có phải là xong rồi không?”
“Cậu lại nói linh tinh cái gì vậy?” Diệp Vô Phong cau mày.
“Tôi đã không còn là tư lệnh của Long Môn nữa rồi! Cho dù tôi vẫn là tư lệnh Long Môn, cũng không có cái quyền giao Long Môn cho ai.

Nếu không, tôi làm gì còn mặt mũi nào để nhìn anh em của Long Môn?”
“Vâng vâng, được chưa.” Đường Trảm nhếch mép.
“Dù sao của em cũng là của anh, anh muốn thế nào cũng được.”
Diệp Vô Phong nhìn toà văn phòng nói: “Ừm, đây xem như một chi nhánh của công ty Hoa Cường đi.”
Đường Trảm nói: “Công việc cụ thể em không biết gì đâu nhé, em chị phụ trách tìm chỗ rồi xem mặt bằng thôi đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với chị dâu cậu, để cô ấy phải vài người tới đây.”
“Gì cơ? Anh thuê một toà văn phòng ở Phụng Thiên để làm một chi nhánh của tập đoàn Hoa Cường á? Trời đất ơi! Sạp hàng của anh cũng lớn quá rồi đó! Em còn chưa kịp chuẩn bị gì hết trơn!” Mặc dù Lâm Thư Âm vẫn luôn muốn mở rộng công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, nhưng cũng cảm thấy thế này lại phát triển nhanh quá mức, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cô có chút trở tay không kịp.

Xây dựng lại công trình cảng ở Hoa Hải đã là một công trình có quy mô rất lớn rồi, vậy mà đối với Diệp Vô Phong lại cứ làm như đang chơi một trò chơi nhỏ xíu xiu?
Diệp Vô Phong nói: “Em để mấy chuyện kia giao cho Tiêu Sắc là được rồi.

Em theo một đội tới Phụng Thiên, bắt đầu thực hiện công việc đi.”
“Nhưng mà…mặc dù cô ấy vẫn luôn theo sát công trình, nhưng trong tay em vẫn còn rất nhiều việc, không phải chuyện cô ấy có thể lập tức đảm nhận được đâu.” Lâm Thư Âm vẫn đang cảm thấy khó xử.
“Không sao, anh cho em thời gian ba ngày để chuyển tiếp công việc, sau đó thì tới Phụng Thiên.”
“Ba ngày? Anh nói đùa gì vậy! Ba ngày làm sao mà đủ, ít nhất cũng phải năm ngày." Lâm Thư Âm có chút bối rối, nhưng cũng có chút kích động, Phụng Thiên lại là một chân trời mới đó!
“Vậy được, năm ngày nhé, em nhanh lên đấy!” Diệp Vô Phong cúp máy.
Vậy mà Lâm Thư Âm lại thấy vừa mừng vừa tủi: Từng có một người đàn ông nói với cô rằng, cô có thể có cả thế giới, lúc đó cô thực sự đã động lòng, nhưng vào thời gian bắt đầu thực sự chiếm lấy giới kinh doanh toàn thế giới, trong lòng cô lại có chút thấp thỏm, lo lắng bản thân có thể sẽ không làm tốt được.
Thậm chí, điều quan trọng nhất là lấy đâu ra tiền đây? Vậy mà Lâm Thư Âm không hề biết gì hết.
Diệp Vô Phong ra khỏi tòa văn phòng, tiện thể đi ngó ngàng xung quanh, cảm thấy đúng là rất vừa ý, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Bạch Tinh Đồng: “Alo, Diệp Vô Phong, anh đang ở đâu đó?”
Diệp Vô Phong cũng vô cùng bất ngờ: “Nếu tôi nói tôi đang ở Phụng Thiên, cô có tin không?”
“Quắc! Bớt giỡn đi nha.

Cái ngày lạnh nhất mùa đông thế này, anh tới Phụng Thiên làm qué gì?” Bạch Tinh Đông không tin..


Bình luận

Truyện đang đọc