THẦN CẤP Ở RỂ



Tâm trạng cả nhà họ Miêu sốt ruột vô cùng.

Từ sau khi hai người bác sĩ Miêu và Thủy Tinh nhận được cuộc điện thoại thông báo thì họ vẫn luôn đứng chờ trên vỉa hè trước cửa nhà.
‘Bố mình là chịu án oan? Vụ kiện lần này thật sự đã thắng được sao? Hôm nay bố mình đã có thể về nhà, mình đã có thể được gặp mặt bố sao?’
Trong lòng Thủy Tinh vô cùng kích động, đây là sự thật sao? Cô ấy đã chưa được gặp mặt bố của cô một thời gian rất dài.

Lần cuối hai người được gặp nhau là thời điểm hết Tết.

Cô ấy đến nhà tù gặp mặt bố, cô còn nhớ rất rõ bố cô tiều tụy vô cùng.

Suốt một buổi chiều, Thủy Tinh cứ đứng mãi ở đấy, còn bác sĩ Miêu với mái đầu đã lấm tấm bạc thì đứng sau lưng cô.
Bác sĩ Miêu hỏi:
“Thủy Tinh, có tin tức gì về bố cháu không?”
Thủy Tinh xoay người lại nhìn qua ông nội của cô, cô ấy nhẹ nhàng đáp lời:
“Anh Diệp Vô Phong đã nói, nếu thắng được vụ kiện này thì bố cháu nhất định sẽ được tha ra…”
Bác sĩ Miêu nhìn qua bầu trời mịt mờ đang tối dần, ông ta khe khẽ thở dài:
“Đứa cháu ngốc này, cả một bộ máy chính quyền bao che cho nhau, bố của cháu bị lũ khốn nạn đó tuyên án mười năm, chuyện này rất khó…”
Đôi mắt của Thủy Tinh bỗng đẫm lệ, nhưng cô ấy vẫn cố chấp nói:
“Ông nội, anh Diệp Vô Phong đã chính miệng nói cho cháu, bố cháu nhất định sẽ về nhà…”
Giọng của cô ấy rất nhỏ, đôi mắt cô cũng gần như không dám nhìn thẳng mắt bác sĩ Miêu.

Khi nhìn thấy đứa cháu nội này dám kiên quyết nói ra như vậy, nội tâm bác sĩ Miêu cũng khẽ rung động.

Có người bố nào lại không mong muốn con cái ông ấy bình an vô sự chứ?
Bản thân bác sĩ Miêu nắm trong tay mớ tri thức kinh động thế gian nhưng lại không thể cứu lấy con của ông.

Những năm nay, nội tâm ông ấy vẫn luôn đau đớn vô cùng.
“Thủy Tinh, ông cũng mong cho bố cháu có thể trở về.

Cả giả đình ta được đoàn tụ là cảnh tượng ông muốn thấy nhất.


Đáng tiếc…”
Bác sĩ Miêu thở dài.
Tận sâu trong lòng, bác sĩ Miêu đã biết, coi như Diệp Vô Phong là người tốt, nhưng luật pháp có khuôn! Chỉ dựa vào một cá nhân mà muốn giải án oan cho con trai ông ấy, còn là được lập tức sạch tội rời khỏi nhà tù thì giấc mơ này cũng quá hão huyền rồi.
Bác sĩ Miêu nhẹ than một tiếng:
“Thủy Tinh, lời người Hán nói là không thể hoàn toàn tin tưởng.”
Trong lòng Thủy Tinh rất khó chịu, cô ấy đáp lại:
“Ông nội, anh Diệp Vô Phong đã nói nhất định có thể thắng kiện, bố cháu nhất định có thể trở về…”
Thủy Tinh cắn môi, nước mắt chạy loạn trong hai vành mắt.
Bác sĩ Miêu giữ chặt tay Thủy Tinh, ông ta không tiếp tục đả kích Thủy Tinh nữa.

Hai người cứ như vậy đứng trên đường núi mà lẳng lặng chờ.
Cũng không biết thời gian đã qua được bao lâu, đột nhiên, tiếng hoan hô vang lên trong thôn, thậm chí còn có cả tiếng trống.

Nếu trong thôn Miêu không gặp được chuyện đáng ăn mừng thì sẽ không được gõ trống.

Nhưng rồi tiếng trống vang khắp cả thôn khiến cho trái tim bác sĩ Miêu phải nhảy nhót theo.

Tiếp sau đó, một thân ảnh quen thuộc chạy ra từ trong rừng núi.
Bác sĩ Miêu đã lớn tuổi rồi, thị lực của ông ta không còn tốt nữa nên cảnh vật ở quá xa sẽ không thể thấy rõ được.

Nhưng hai con mắt của Thủy Tinh còn rất nhạy bén, cô ấy bất ngờ chỉ ngón tay về phương xa mà vui mừng nói:
“Ông nội, ông mau nhìn xem, bố cháu về rồi!”
‘Thuyên Tử về rồi sao?’
Trong lòng bác sĩ Miêu vô cùng kích động, ông ta nhìn theo ngón tay cô cháu gái đang chỉ, ông ta căng mắt lên nhìn thì thấy có một đám người đang chạy tới chỗ này.

Phía trước đám người đó, cái thân ảnh chạy nhanh nhất càng ngày càng trở nên quen thuộc.

Bác sĩ Miêu lờ mờ nhận ra được người này, đây chính là đứa con trai số khổ của ông ta, là Thuyên Tử!
Tâm trạng bác sĩ Miêu trở nên vui vẻ vô cùng:
‘Thật sự là Thuyên Tử? Mình không phải đang nằm mơ đó chứ? Thuyên Tử đã ngồi tù hơn năm năm, khuôn mặt trẻ trung giờ đã trở nên già nua vô cùng, nửa mái đầu của nó cũng đã bạc cả rồi.

Nhưng đây đúng thật là con mình! Là đứa con trai Thuyên Tử của mình!’

Thủy Tinh vui đến mức lên giọng hô to:
“Bố ơi, là bố kìa! Ông nội, bố cháu về rồi kìa!”
Nói xong thì Thủy Tinh gấp đến không chờ được chạy tới:
“Bố ơi!”
“Thật sự là con của mình, không nghĩ tới mình còn sống được đến ngày thấy con mình về nhà.”
Bác sĩ Miêu lau nước mắt, ông ta tập tễnh bước đến nghênh đón.

Thủy Tinh mang theo khuôn mặt đẫm lệ mà nhào vào lòng bố cô ấy.

Thuyên Tử duỗi hai tay ra đón lấy đứa con gái của ông.

Thuyên Tử đúng là nằm mơ cũng không thấy được cái ngày ông ta có thể thấy lại ánh mặt trời.

Hai bố con gặp nhau mà khóc như mưa, những giọt nước mắt hạnh phúc chan chứa bao niềm vui tuôn rơi trên mặt hai người.
Thủy Tinh chạy tới sà vào lòng Thuyên Tử, cô ấy vui mừng ôm bố cô mà thủ thỉ:
“Bố, rốt cuộc bộ cũng đã về! Con rất nhớ bố!”
Thuyên Tử với khuôn mặt già nua ôm chầm lấy Thủy Tinh, ông ta không cầm được nước mắt mà nghẹn ngào:
“Thủy Tinh, bố cũng rất nhớ con!”
Bác sĩ Miêu nhìn thấy cảnh tượng hai bố con Thủy Tinh đoàn tụ mà xúc động đỏ mắt.

Bác sĩ Miêu thật sự không ngờ được con trai ông đã trở về thật rồi.

Ông trời thật sự đã chịu mở mắt? Từ năm năm trước đó, khi con trai ông bị công an bắt đi, bác sĩ Miêu cảm thấy toàn thân đau đớn, ông ta chỉ thấy thế gian này ngập tràn bóng tối.

Trước giờ vẫn luôn là dân không thể đấu lại quan, dù cho y thuật của bác sĩ Miêu có cao thâm đến đâu, nhưng để xử lí những chuyện này thì ông ta thật sự bó tay.
Diệp Vô Phong đi theo phía sau, anh nhìn cảnh tượng ba đời nhà họ Miêu đoàn tụ mà trong lòng cũng dâng lên nỗi cảm động vô bờ.
Bác sĩ Miêu căm hận người Hán, giận cá chém thớt không chữa bệnh cho người Hán.

Nhưng ngay tại giờ phút này, trong lòng ông ta cũng đã có sự thay đổi.
Thuyên Tử kéo tay Thủy Tinh đi tới trước mặt của bác sĩ Miêu, rồi ông ta quỳ rạp xuống đất:
“Bố, con là đứa bất hiếu.”

“Thuyên Tử, con trai ngoan của bố, mau đứng lên đi.

Con đã chịu oan khuất rồi.”
Bác sĩ Miêu ôm đầu con trai mà khóc lên:
“Con trai ngoan, về là được rồi, về là được rồi! Cả gia đình chúng ta đã được đoàn tụ rồi.”
Lâm Thư Âm nhìn cảnh tượng gia đình bác sĩ Miêu được đoàn viên, vành mắt cô ấy cũng không khỏi đỏ lên:
“Người tốt cuối cùng cũng có báo đáp.”
Đội trưởng đội sản xuất mời cả gia đình bác sĩ Miêu đến nhà của ông ta.

Ông ta cũng mời cả trưởng thôn tới.

Ở đó họ bày trí mấy bàn tiệc rượu linh đình tiếp đãi Thuyên Tử.

Trên bàn tiệc, ông trưởng thôn dùng ánh mắt mang hàm ý sâu xa nói với bác sĩ Miêu:
“Ông anh của tôi, hôm nay tôi không thể không nói với anh mấy câu này.”
Bác sĩ Miêu mang vẻ mặt xấu hổ mà gật đầu:
“Trưởng thôn, tôi nghe đây.”
Trưởng thôn nói:
“Thuyên Tử chịu oan ức, tất cả chúng ta cũng đã chịu nhiều khó khăn trong lòng.

Tất cả cũng tại đám quan lại tham ô kia.

Nhưng là, người Hán cũng có quan chức tốt, thư ký Quách chính là một người như vậy.

Diệp Vô Phong càng là một người tốt.

Nếu không có Diệp Vô Phong, cả đời này anh cũng đừng mơ gặp lại được con trai.

Anh đã đến ngần này tuổi rồi, liệu còn có thể chờ được tới lúc Thuyên Tử mãn hạn tù sao?”
Bác sĩ Miêu gật đầu:
“Chỉ sợ tôi không đợi được.”
Trưởng thôn lại nói tiếp:
“Cho nên là tôi khuyên anh, hãy sửa lại quy định của anh đi.

Làm một bác sĩ thì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.

Anh nói có đúng không?”

Bác sĩ Miêu đáp lại:.

||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
“Tôi nghe theo trưởng thôn.

Ăn xong bữa cơm này tôi sẽ xem bệnh cho cô Lâm đây.”
Diệp Vô Phong nghe xong thì hết mực vui vẻ:
“Bác sĩ Miêu, cảm ơn ông.”
Bác sĩ Miêu quả nhiên biết giữ lời.

Sau khi ăn cơm xong thì ông ta đưa Lâm Thư Âm vào nhà làm một cuộc kiểm tra tổng quát.

Đông y không thể so với Tây y, cách bác sĩ Miêu kiểm tra chủ yếu là bắt mạch.
Sau cuộc chẩn bệnh, bác sĩ Miêu nói với Diệp Vô Phong:
“Quả thật là trong não của cô ấy có tồn tại một khối u.

Nhưng khối u này rất là kỳ lạ, không thể dùng thuốc thường để xử lí loại này được.”
Diệp Vô Phong cũng lấy hồ sơ bệnh án bên phía bệnh viện ra:
“Bác sĩ Miêu, đây là kết quả chụp CT của bệnh viện, ông xem qua chút đi.”
Bác sĩ Miêu nói:
“Tôi xem cũng không hiểu, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, bên phía Tây y dựa theo hồ sơ bệnh này mà chẩn đoán là ung thư não.

Tôi nói không sai chứ?”
Diệp Vô Phong khẽ cắn môi, anh nhìn qua khuôn mặt điềm tĩnh của Lâm Thư Âm, trong lòng anh nổi lên cảm giác đau khổ.

Diệp Vô Phong nói:
“Đúng vậy, các bác sĩ chuyên môn của tỉnh cũng nói là ung thư não.”
Bác sĩ Miêu cười nhạt một tiếng rồi nói:
“Đây chính là điểm khác biệt giữa Đông và Tây y, tôi không cho rằng đây là ung thư não.”
Tất cả mọi người có mặt đều bị bất ngờ, đến cả Lâm Thư Âm cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc:
“Bác sĩ Miêu, ý của ông là tôi không có bị ung thư não?”
Nhưng biểu hiện trên mặt bác sĩ Miêu lại trở nên buồn bã, ông ta gật đầu, rồi lại thở dài.

Bác sĩ Miêu nói:
“Nhưng là, trong mắt của tôi thì bệnh này so ung thư còn đáng sợ hơn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc