THẦN CẤP Ở RỂ



Tên to con đâm Diệp Vô Phong, chính là đồng bọn với tên mặc trang phục thể thao, anh ta đã có mưu đồ từ trước, khiến Diệp Vô Phong tránh cũng không thể tránh được, để đồng bọn nhân lúc hỗn loạn đâm Diệp Vô Phong một dao rồi nhanh chóng chạy trốn.

Tên to con nhìn dao của đồng bọn sắp đâm trúng lưng của Diệp Vô Phong, anh ta đưa tay ra phối hợp với đồng bọn bắt lấy Diệp Vô Phong.

Nhưng, tay của anh ta lại bắt trúng một khoảng không?
Diệp Vô Phong đáng lẽ đã không có cách nào trốn thoát, lúc này đột nhiên lại biến mất.

Ngay cả những người xung quanh đều không để ý đến tình huống này, dao trong tay của người mặc đồ thể thao lại cắm thẳng vào cơ ngực của người đàn ông to lớn!
“A! Tôi fuck! mày bị đui à! Lại đâm trúng ông đây?” Tên to con đau đớn, hét lên mắng tên đồng bọn, con dao đâm vào trên người anh ta, độ sâu ít nhất là một tấc, nó còn đang đong đưa, máu đã tuôn ra!
“A!” Tên đồng bọn mặc đồ thể thao cũng hoảng sợ, “Anh Đông, em không cố ý, thằng nhóc kia biến đi đâu rồi?”
Ba! Một cái tát của Diệp Vô Phong đánh vào mặt tên thanh niên mặc đồ thể thao; “Bọn mày ngu ngốc như thế này, cũng dám đột kích đánh tao à? Cút! Lập tức cút!”
Tên to con lấy tay che chỗ bị thương lại, còn muốn vu khống Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong đột nhiên xông tới, đánh một chưởng vào sau gáy của anh ta: “Cút! Cút được bao xa thì cút đi!”
Tất cả những người xung quanh đều sửng sốt, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Thư Âm vẫn như cũ đang ăn bát bì lạnh, rất ung dung, bởi vì cô biết, có Diệp Vô Phong ở đó, không một ai có thể làm cô bị thương!
Hai tên côn đồ kia lập tức chạy thục mạng, tên to con ngay cả con dao cắm trong ngực vẫn còn chưa rút ra, anh ta cũng chạy giống như vậy, tất cả những người xung quanh đều bị dọa cho sợ rồi!
“Trời ơi! Con dao còn cắm trước ngực của người này đấy!”
“Đổ máu rồi! Giết người rồi!”

Những người đang ăn vặt trên đường phố, cũng chạy loạn lên, đều ồn ào muốn chạy trốn.

Ông chủ nhỏ bán bì lạnh, lúc này cũng biết chuyện gì đang xảy ra, đã hoàn toàn ngây người!
Trong mắt ông ta, Lâm Thư Âm là một vị phú bà đến đây ăn các món ăn vặt đường phố và trải nghiệm cuộc sống, còn Diệp Vô Phong là vệ sĩ của cô.

Nhìn thấy dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thư Âm, lại nhìn thái độ bình tĩnh khi nhân viên bảo vệ của mình bị tập kích, phong thái này, không một người nào có!
Diệp Vô Phong đứng bên cạnh Lâm Thư Âm mỉm cười, nhìn cô ăn từng miếng từng miếng bì lạnh, nhìn về phía ông chủ cười nói: “Không sao đâu, mọi người nên làm việc gì thì hãy làm việc đó đi.


Vài phút sau, cuối cùng Lâm Thư Âm cũng ăn xong bát bì lạnh, đứng lên rời đi, Diệp Vô Phong vội vàng trả tiền, ông chủ nhỏ của quán bì lạnh luôn miệng nói: “Không cần đâu! Tiền của bát bì lạnh tôi không lấy, tặng hai người đấy!”
Lâm Thư Âm nói: “Các người làm ăn buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng, sao tôi có thể ăn không được chứ.


Ông chủ nhỏ nói: “Thân thủ của vị bảo vệ này tốt như thế, tôi rất bội phục, thật sự không cần phải trả tiền!” Ông chủ nhỏ hiểu rõ, nếu như không phải Diệp Vô Phong né tránh kịp thời, hóa giải trận đột kích này của hai tên côn đồ kia, nếu như Diệp Vô Phong thật sự bị thương ở đây, đừng nói là việc kinh doanh đêm nay của ông chủ nhỏ không thể tiếp tục, chỉ sợ là còn phải phối hợp điều tra với cục cảnh sát!
Nhìn thấy ông chủ nhỏ khăng khăng không chịu lấy tiền, Diệp Vô Phong đành phải luôn miệng nói lời cảm ơn, tiếp tục ăn vặt và đi dạo trên đường phố cùng Lâm Thư Âm.

Lâm Thư Âm nói: “Vừa nãy em không nhìn rõ, con dao cắm trước ngực tên to con đó không phải là do anh đâm sao?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thật sự không phải anh đâm! Con dao đó tuyệt đối không có dấu vân tay của anh, nếu không em cho rằng hai người bọn họ có thể chạy thoát sao?”
Lâm Thư Âm thổi phù một tiếng cười nói: “Hai tên này cũng thật là xui xẻo, gặp phải cao thủ giống như anh, lại tự mình đâm đồng bọn một dao.



Diệp Vô Phong cười lạnh lùng: “Đây là do bọn họ tự chuốc lấy.


Trong lòng anh thầm nghĩ: Nếu như một dao đó là do anh đâm, chỉ sợ là tên to con đó không sống nổi mất.

Mười phút sau, trong trạm y tế gần chợ ăn vặt, tên to con đang băng bó vết thương, tên mặc đồ thể thao đứng bên cạnh, vẻ mặt đau khổ, Quách Chấn Vũ từng bước từng bước tiến vào, tát tên mặc đồ thể thao một cái, khiến anh ta lảo đảo: “Thằng khốn, ngày thường ba hoa lợi hại như thế nào, để mày làm chút chuyện nhỏ như thế, lại tự đâm vào người của mình! Mày chính là đồ ăn hại!”
“Vâng vâng vâng, Quách thiếu, tôi là đồ ăn hại, tôi không có tài cán gì, tôi là đồ não tàn!.

.

” Tên mặc đồ thể thao hận không thể tìm được một nơi để chui vào.

Quách Chấn Vũ buồn bực ra khỏi trạm y tế!
Anh ta lập tức gọi điện thoại: “Tiểu Tam Tử, những tên não tàn mà anh phái đến, thật là làm chậm trễ việc của tôi! Việc nhỏ như thế mà anh cũng làm không xong! Nhanh chóng phái người theo dõi tiếp cho tôi! Sau đó tạo ra một tai nạn xe! Tung vào đôi nam nữ đó! Cái gì cũng không cần quan tâm đến!”
“Vâng! Cậu Quách, cậu yên tâm đi.


Tôi bảo đảm lần này sẽ là ngày tàn của bọn họ!” Tiểu Tam Tử hung dữ nói.

Tiểu Tam Tử lập tức sắp xếp bốn tên lái xe, cũng phái người dám sát hướng đi của hai người Diệp Vô Phong, chỉ cần đến chỗ đã được dự tính, bốn tên lái xe sẽ cùng nhau phát động, không tin lần này Diệp Vô Phong còn có thể may mắn đến như vậy!
Tinh thần Quách Chấn Vũ bất an ngồi trong xe Porsche của mình, đợi tin tốt từ Tiểu Tam Tử, trong không gian nhỏ hẹp của xe, đã lượn lờ sương khói.

“Bọn họ tới rồi! Bốn người bọn mày cần phải xốc lại tinh thần! Nếu như lần này không đụng được bọn họ, bọn mày tự tìm miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi!” Tiểu Tam Tử thông qua điện thoại, ra lệnh cho bốn tên tài xế.

“Vâng! Anh Ba yên tâm, lần này bảo đảm sẽ tông trúng bọn họ!” Bốn tên tài xế cùng nhau bảo đảm.

Lâm Thư Âm nhìn trước nhìn sau, chuẩn bị đi ra đầu phố: “Lần này chắc sẽ không bị tập kích nữa chứ? Chắc là Quách Chấn Vũ đã dừng tay rồi.


Diệp Vô Phong lắc đầu: “Bây giờ vẫn nên duy trì cảnh giác.


Vù vù! Bốn chiếc xe đồng thời tăng tốc, động tĩnh này có hơi lớn nha!
“Không ổn rồi!” Diệp Vô Phong lập tức ý thức được tình huống đặc biệt, thân kinh bách chiến, lập tức phán đoán chuẩn xác tình thế, biết rằng bốn chiếc xe ở đầu phố chính là dùng để đối phó bọn họ!
Diệp Vô Phong bình tĩnh không hoảng hốt, đem chính mình che chắn phía trước Lâm Thư Âm, thấp giọng dặn dò nói: “Đừng sợ!”
Trong lòng Lâm Thư Âm lại vô cùng căng thẳng, nhưng cô nói: “Yên tâm đi, ở bên cạnh anh, thần kinh của em cũng đều luyện thành sắt thép rồi.


Vù vù! Một chiếc xe tiên phong xông đến hai người Diệp Vô Phong.


Diệp Vô Phong phản ứng rất nhanh, cánh tay trực tiếp ôm chặt eo của Lâm Thư Âm, tại thời điểm xe Jeep xông tới, anh mang Lâm Thư Âm phóng thẳng ra ngoài ba thước, khéo léo tránh được sự va chạm của xe Jeep.

Loảng xoảng! Xe Jeep phanh lại không kịp, đụng vào cái cột điện chính giữa hai người Diệp Vô Phong, đầu xe lập tức bị móp vào, cột điện bị đâm lung lay một chút, sau đó ngã xuống.

Chân ga của xe Jeep không đóng lại được, lại bị kẹt cứng chỗ cột điện, không thể di chuyển được.

Hai chiếc xe taxi, một trái một phải, xông tới Diệp Vô Phong đang đứng bên cạnh xe Jeep!
“Sợ rồi sao?” Diệp Vô Phong hỏi.

“Không sợ.

” Trong lòng Lâm Thư Âm sợ hãi, nhưng ngoài miệng đương nhiên không thốt ra.

“Tốt lắm.

” Diệp Vô Phong móc ngón tay trái về phía tên tài xế taxi trong tư thế khiêu khích, tay phải ôm eo Lâm Thiển Thiển, không hề có ý định né tránh.

Tên tài xế taxi này nhìn hai người ở trước mặt, cười gằn một tiếng, tiếp tục điên cuồng nhấn ga!
Khi xe lao tới lề đường, tài xế taxi nhìn thấy rõ ràng, Diệp Vô Phong ôm chặt Lâm Thư Âm, đột nhiên nhảy lên?!.


Bình luận

Truyện đang đọc