THẦN CẤP Ở RỂ



Tiết Bảo Sơn bị bắn chết, vụ án ma túy lớn ở thành phố Tam Giang đã hoàn toàn kết thúc, hai tảng đá lớn đè nặng trong lòng Bạch Tinh Đồng cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ.


Bạch Tinh Đồng đã tự bỏ tiền túi ra để chiêu đãi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Anh tại nhà hàng thành phố hải sản Hải Tiên nổi tiếng nhất ở thành phố Tam Giang, vợ chồng hai người họ đã hứa tối nay sẽ đến đúng giờ.


Sau khi Bạch Nhạn Phi bình phục vết thương do trúng độc, có chuyện cần phải giải quyết nên đã tạm thời quay về tỉnh lẻ một thời gian.


Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ ba người họ bây giờ là vệ sĩ của Lâm Thư Âm, khi Diệp Vô Phong đi vắng, họ gần như theo sát cô một bước cũng không rời.


Hôm nay, Bạch Tinh Đồng mời khách, Lâm Thư Âm tiện thể dẫn mấy người bọn họ cùng đi theo, mục đích là để thiết lập mối quan hệ tốt với phó đội trưởng Bạch để có lợi cho công tác an ninh sau này.


Tầng 4 của nhà hàng này là phòng VIP được chia thành hai phần, phòng riêng là phòng sang trọng và lớn nhất có thể chứa bốn mươi hoặc năm mươi người dùng bữa cùng nhau.

Căn phòng này nằm ở phía Tây được thiết kế theo lối sang trọng điểm tô thêm chút ánh sáng dịu nhẹ, bên cạnh còn có nhóm nghệ sĩ chơi đàn violon càng khiến cho không gian càng trở thư thái và dễ chịu.


Bạch Tinh Đồng đi ra ngoài rửa tay, tình cờ liếc sang căn phòng riêng bên cạnh thấy trong phòng có mấy người đang mặc sắc phục cảnh sát, trong lòng cô liền âm thầm tự hỏi.


"Không biết lại có phần tử tham nhũng nào lại tổ chức yến tiệc ở đây nhỉ?”
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Bạch Tinh Đồng đi tới bồn rửa tay, đột nhiên cô ngây người ra, hai mắt mở to vì sửng sốt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng bên cạnh, người đàn ông cũng bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh ta đang cúi đầu và chuẩn bị rời đi thì Bạch Tinh Đồng lập tức hét lớn.


"Anh đứng lại đó cho tôi."

“Tên kia mau đứng lại cho tôi!”
Đôi mắt của Bạch Tinh Đồng quả thật rất tinh tường, mặc dù hôm nay người đàn ông đó đeo kính râm và nhuộm tóc đen nhưng cô rốt cuộc vẫn nhận ra anh ta.


Người đàn ông đeo kính râm không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại tình cờ gặp Bạch Tinh Đồng ở đây, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ độc ác.


"Thực là oan gia ngõ hẹp, tốt hơn hết nên triệt để tận dụng cơ hội này đi vào nhà vệ sinh giải quyết cô ta luôn cho sạch sẽ."
Trong đầu đang nung nấu một mưu đồ độc ác, vì thế khi anh ta quay đầu lại, ánh mắt của anh ta đã trở nên đáng sợ.


Bạch Tinh Đồng cũng rất cảnh giác, lập tức rút súng lục ra, chỉ thẳng vào người đàn ông nói:
"Đừng nhúc nhích, nếu anh còn dám tiến lại gần một bước nữa tôi nhất định sẽ bắn."
Người đàn ông đeo kính râm thầm nói trong lòng:
"Xem ra cô gái này quả không dễ đối phó, một chiêu này của mình xuất ra còn chưa chắc giết chết được cô ta.

Nếu cô ta nổ súng, dù không làm mình bị thương, nhưng đột nhiên có tiếng súng nổ ngay lúc này cũng đủ khiến cho mọi người kinh hoảng một phen.

Mà hôm nay tham gia sinh nhật chị gái còn có không ít các quan chức cấp cao thuộc Sở tư pháp của thành phố Tam Giang, nếu kinh động gây ra một phen náo loạn như thế thì e rằng càng xảy ra chuyện lớn.”
Nghĩ đến đây, người đàn ông đeo kính râm lập tức thay đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng.


"Cô ơi, cô có sao không? Sao cô lại cầm súng chỉ vào người tôi như thế?"
Bạch Tinh Đồng trợn mắt, há hốc mồm đầy tức giận.


"Đồ khốn kiếp, tôi đã biết rõ anh là một con quỷ đeo mặt nạ còn ở đó giở trò với tôi, cho dù anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh."
“Cô biết tôi sao? Con quỷ đeo mặt nạ? Cái tên này nghe cũng khá hay.


Người hải quốc của chúng tôi rất thích những hành động hào hiệp.

Tôi đến Hoa Hạ của cô lần này cũng chủ yếu là muốn kết bạn với một số bậc võ lâm đáng kính trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Cô...e rằng đã nhìn nhầm rồi chăng?”
Bạch Tinh Đồng tức giận nói.


"Anh còn ở đó mà ăn nói hàm hồ, mau đưa hai tay lên đầu theo tôi đi ra ngoài.”
Người đàn ông đeo kính râm miễn cưỡng thực hiện theo yêu cầu của cô đưa hai tay lên đầu, sau đó chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Dù gì cô cũng chỉ là một đội phó cảnh sát nhỏ bé, hôm nay lại có rất nhiều quan chức cấp cao tụ họp ở đây, cô không thể tùy tiện làm cho sự việc càng thêm rắc rối.


Hai người vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh ngay lập tức liền chạm mặt với một nữ nhân viên phục vụ phòng Vip, cô ta còn định tiến lên hỏi thăm điều gì đó nhưng nhìn thấy trong tay cô đang cầm một khẩu súng lục, cô ta liền hoảng sợ mà hét toáng lên kinh động cả những vị khách đang ngồi trong phòng, ngay cả dàn nhạc đang biểu diễn cũng phải dừng lại, kéo nhau ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Trong phòng riêng, Diệp Vô Phong, Lâm Thư Anh, và những người khác cũng ra ngoài để kiểm tra tình hình.

Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua người đàn ông đeo kính râm, dáng vẻ của anh ta so với người đàn ông ở hồ Diên Kỳ (雁栖 湖) giống y như đúc.

Bởi vậy không có gì ngạc nhiên khi Bạch Tinh Đồng không quan tâm đến tình hình hiện tại cầm súng ở nơi công cộng.


“Thư Âm, anh ta đúng là con quỷ đeo mặt nạ.” Diệp Vô Phong trầm giọng nói.



"Cái gì? con quỷ đeo mặt nạ?" Lâm Thư Âm đầy kinh ngạc hỏi lại.


Lúc này, Mã Kiến Văn, Phó cục trưởng Cục Công an thành phố vội vàng chạy tới và hét lên:
"Bạch Tinh Đồng, cô cũng thật là không biết phân biệt phải trái.

Cô có biết là cô đang bắt giữ người nào hay không? Đây là Matsui Jiro, cậu ta là em trai của vợ phó thị trưởng Mã.”
Bạch Tinh Đồng cũng sững sờ, ngạc nhiên nói:
"Cái gì? Tên quỷ đeo mặt nạ cư nhiên là em vợ của Phó thị trưởng Mã?"
Thật biết đùa, Phó thị trưởng điều hành thành phố Tam Giang có em vợ thực ra lại là một kẻ hái trộm hoa? Điều này nói ra thật quá nực cười.


Phó thị trưởng Mã ông ta thực sự là không biết gì, hay là giả vờ cố tình không biết?
Mã Kiến Văn sắc mặt âm trầm.


"Bạch Tinh Đồng, có khi là cô quá nhạy cảm rồi chăng? Em vợ của Phó thị trưởng Mã sao có thể là một con quỷ đeo mặt nạ được chứ?”
Cô lạnh giọng nói:
"Anh ta là một con quỷ ham mê tình dục, tôi cùng hắn đã có từng chạm mặt một lần, vừa nghe giọng nói của anh ta tôi liền biết suy đoán của mình là hoàn toàn đúng đắn.”
Mã Kiến Văn nói:
"Bạch Tinh Đồng, hôm nay Phó Thị trưởng Mã tổ chức sinh nhật cho vợ ông ta ở đây, và ông ta cũng đang ở trong đó.

Cô đừng có tiếp tục càn quấy như vậy nữa, mau chóng thả người cho tôi."
Cô kiên quyết nói:
"Em vợ Phó thị trưởng Mã là tự ý muốn làm gì thì làm hay sao, bất chấp luật pháp của Hoa Hạ chúng ta, tùy ý đùa giỡn phụ nữ? ”
Matsui Jiro đột nhiên lên tiếng.


"Phó cục trưởng Mã, cô ta là cấp dưới của ông sao? Quả là một người phụ nữ không biết lý lẽ.

Tôi thân là một công dân của Hải quốc, đến Hoa Hạ của các người tôi thậm chí còn bị một đám đông chĩa súng vào mặt, cảm thấy tính mạng của tôi bị đe dọa nghiêm trọng.

Tôi nhất định phải xin phép khiếu nại lên lãnh sự quán nước tôi để kháng nghị hành động khinh thường này.”

Bạch Tinh Đồng lạnh giọng nói:
"Hừ, còn ở đó mà bày đặt kháng nghị này nọ! Matsui Jirou, cậu nói cậu không phải là quỷ đeo mặt nạ vậy cậu có bằng chứng nào chứng minh không? À, chẳng phải vừa bay từ Hải quốc bay qua hôm nay hay sao, chỉ cần cậu cho tôi thấy được minh chứng là tấm vé máy bay của cậu, tôi nhất định sẽ thả cậu ngay lập tức.”
Matsui Jirou cũng không hề tỏ ra run sợ.


"Vậy thì cô lấy bằng chứng gì để chứng minh rằng tôi là một kẻ phạm tội?"
Mã Kiến Văn nghiêm nghị nói:
"Bạch Tinh Đồng, tôi ra lệnh cho cô cất vũ khi ngay lập tức và nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Nếu Matsui Jirou là kẻ tình nghi phạm tội, tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này kỹ càng.”
Nhưng Bạch Tinh Đồng nào phải là người dễ dàng nghe lời như vậy!
Cô khó chịu xấu hổ thành tức giận phản pháo lại ông ta.


“Mã Kiến Văn, tên khốn kiếp nhà ông, hôm nay kẻ nào dám che giấu cho quỷ mặt nạ, tôi nhất định sẽ giết người đó!”
Nói xong, Bạch Tinh Đồng liền nổ một phát súng lên trời cảnh cáo.


"Phản rồi..Phản rồi...Thực sự phản rồi.

Cô còn dám nổ súng trước mặt tôi, đúng là vô kỷ luật không coi tôi ra gì mà."
Mã Kiến Văn tức giận đến mức mặt mũi trở nên vô cùng khó coi, lập tức rút súng ra và ra lệnh.


"Tiểu Trần,Tiểu Lưu, đồng chí Bạch Tinh Đồng làm trái mệnh lệnh vi phạm kỷ luật, lập tức tiến đến thu hồi súng trên tay cô ta, còng tay cô ta giải về trụ sở giải quyết.” “Vâng!”
Đám người của Mã Kiến Văn vừa tiến lên định động tay động chân với Bạch Tinh Đồng, đột nhiên có một người hét lớn.


"Tất cả dừng lại cho tôi!"
Vừa dứt tiếng, một người đàn ông trung niên khí chất uy nghiêm, đeo một cặp kính rộng vành, mặc vest và đi giày da bước ra khỏi phòng riêng sang trọng, ông ta không ai khác chính là Mã Kiến Đào, phó thị trưởng nổi tiếng của thành phố Tam Quảng.




Bình luận

Truyện đang đọc