THẦN CẤP Ở RỂ



Dương Chấn Hoa cũng được xem là làm ăn khá lớn, vì thế anh ta rất rõ ràng một khoản tiền lớn đến như vậy không phải tùy tiện muốn chuyển là chuyển ngay được! Nếu như chuyển từ nước ngoài về đây thì lại khó càng thêm khó! Bởi vì chuyện này liên quan đến rửa tiền!
Đường Trảm thật sự có khả năng đem hơn ba mươi nghìn tỷ về tới Phụng Thiên chỉ trong vòng năm ngày sao? Các phương pháp và quy trình liên quan đến việc này sẽ rất phức tạp, trừ khi có các tổ chức tài chính đặc biệt và mạnh mẽ trong khu vực xám chịu trách nhiệm điều hành…
Nếu như Đường Trảm thật sự có thể làm như vậy thì sự tin tưởng của Dương Chấn Hoa đối với Diệp Vô Phong không biết còn tăng lên gấp mấy lần nữa đây! Đồng thời cũng càng nhất quyết một lòng hơn.
Đương nhiên, anh ta cũng nhìn ra năng lực của Đường Trảm mạnh hơn anh ta không chỉ một chút.

Hơn nữa, Đường Trảm lại còn vô cùng phục tùng và tôn kính Diệp Vô Phong.
Nhân vật Diệp Vô Phong có thành tích như thần, chẳng lẽ là do ông trời phái đến giúp anh ta báo thù hay sao?
Vì thế, Dương Chấn Hoa không dám thể hiện sự nghi ngờ đối với Đường Trảm, mà đứng dậy bảo Trương Long đưa tài khoản.
Sau đó, Dương Chấn Hoa nói: “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Bạch, hai vị vẫn còn đang bận rộn về việc sáp nhập công ty.

Cho nên về vấn đề tài liệu đấu thầu của hai công trình lớn sẽ do tôi và hai anh em Trương Long lo liệu, hai người không cần phải lo lắng, đến lúc đó chỉ cần ký vào giấy tờ là xong.”
Lâm Thư Âm thở phào nhẹ nhõm nói: “Được! Nếu như anh Dương đã nói vậy thì cũng đã giải quyết được một vấn đề lớn rồi.”
Diệp Vô Phong nói: “Tốt lắm, về vấn đề của công ty sẽ do Lâm Thư Âm, Bạch Nhạn Phi và Dương Chấn Hoa phụ trách là chính.

Còn chuyện đối đầu với Kiều Thất thì tôi sẽ đi đầu.


Cứ quyết định như vậy đi.”
Dương Chấn Hoa nói: “Anh Diệp, tôi chưa bao giờ quản lý công việc cụ thể của công ty cho nên tôi khá rảnh rỗi.

Nếu như anh đi đối phó với Kiều Thất thì Dương Chấn Hoa tôi nhất định sẽ không ngồi yên! Nếu như anh cần tôi và hai anh em Trương Long làm gì thì anh Diệp cứ phân phó!”
Trương Long cũng có chút vội vàng nói: “Anh Diệp! Hai anh em chúng tôi và sư phụ có quan hệ khá tốt ở Phụng Thiên, nếu như anh muốn làm gì thì chỉ cần phân phó một tiếng, chúng tôi cam đoan sẽ làm tốt!”
Diệp Vô Phong vô cùng vui vẻ nói: “Được, như vậy đi, mọi người cùng với anh Dương để ý đến hướng đi của Kiều Thất ở bên kia, chú ý về mọi mặt xem Kiều Thất đang làm gì.

Mặt khác, còn phải thu thập một số các tài liệu đen phạm tội của Kiều Thất, cố gắng hết sức tìm đủ là được.”
“Vâng!” Ba người Dương Chấn Hoa cùng nhau trả lời.

Động tác đơn giản này chính là thể hiện sự phục tùng và sự tán thành tự tận sâu trong đáy lòng của bọn họ đối với Diệp Vô Phong.
Trương Long bỗng nhiên nói tiếp: “Anh Diệp, Kiều Thất có một tên cấp dưới tên là Tần Chí Dũng, ở Phụng Thiên được gọi là anh Dũng.

Trong khoảng thời gian, anh ta dẫn theo người đi trừng trị không ít người, ví dụ như cái chết của Lâm Hoài Công và Hồ Tam chắc chắn có liên quan đến anh Dũng.”

“Ồ? Tần Chí Dũng sao? Anh ta là người giết Lâm Hoài Công và Hoài Tam sao? Cậu có bằng chứng gì không?” Diệp Vô Phong nhịn không được hỏi.
Trương Long lắc đầu nói: “Chuyện giang hồ như thế này, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng biết đi tìm chứng cứ ở đâu chứ? Mấy năm qua, Tần Chí Dũng mới luyện được một loại tà phái trên giang hồ gọi là ngũ độc tồi tâm chưởng, nếu như anh ta muốn giết người thì chỉ cần đánh trúng một chưởng trước ngực hoặc ở phía sau lưng, sau đó thì xoay người bước đi.

Những người trúng chưởng, lúc ấy sẽ không nhìn thấy gì cả, nhưng khoảng hơn mười phút sau thì sẽ bị suy tim tới mức tử vong.”
“Ngũ độc tồi tâm chưởng ư? Thì ra là thế!” Diệp Vô Phong nhẹ nhõm gật đầu: “Trương Long, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết về thông tin này, vô cùng hữu dụng.”
Đường Trảm trợn tròn hai mắt: “Tôi sẽ đi gặp tên Tần Chí Dũng kia!”
Diệp Vô Phong cau mày nói: “Ngũ độc tồi tầm chưởng không phải tầm thường đâu! Đường Trảm, cậu vẫn nên tỉnh táo chút đi, lỡ như gặp phải anh ta thì cứ giao cho tôi.”
Đường Trảm nói với vẻ không phục: “Chỉ dựa vào anh ta? Mà có thể dùng một chưởng đánh chết em sao? Nếu như anh ta thật sự có thể làm được thì em sẽ chấp nhận số phận!”
Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn anh ta: “Nói bậy gì đấy! Tôi không cho phép cậu đi mạo hiểm!”
Đường Trảm cười ngượng ngùng: “Được rồi, đại ca nói gì thì chính là như thế.”
Diệp Vô Phong nói: “Đường Trảm, cậu vẫn nên đóng vai du khách không liên quan gì tới tôi đi! Chỉ cần cậu rời khỏi tòa nhà này thì sẽ không liên quan gì đến Hoa Cường cả.”
Đường Trảm gật đầu một cách nghiêm túc: “Em hiểu rồi ạ!”
Bọn họ làm như vậy chính là để phối hợp ăn ý với nhau hơn, khiến cho Kiều Thất không hiểu rõ thực lực của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong tiếp tục nhìn về phía Dương Chấn Hoa: “Chuyện chúng ta sát nhập với nhau tạm thời chưa cần công khai vội, không thể để cho Kiều Thất nắm được tin tức.


Nếu không sẽ khiến cho Kiều Thất có sự phòng bị, như vậy thì chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc đối phó với anh ta hơn.”
“Vâng!” Ba người Dương Chấn Hoa cùng nhau gật đầu.
Diệp Vô Phong đứng lên: “Mọi người cùng nhau làm việc nhưng vẫn phải bí mật làm việc, hoặc là đi đâu đó cũng phải cố gắng giữ bí mật.”
Dương Chấn Hoa cùng với Đường Trảm cùng nhau được: “Được ạ.”
Đi ra bãi đỗ xe, Đường Trảm và Dương Chấn Hoa để lại thông tin liên lạc của nhau, sau đó từng nhóm dùng xe rời đi từng lúc khác nhau.
“Tần Chí Dũng? Anh Dũng của Phụng Thiên ư?” Sau khi Bạch Tinh Đồng nghe Diệp Vô Phong nói tới ngũ độc tồi tâm chưởng của Tần Chí Dũng thì bỗng chốc hận tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Thật tốt quá! Nếu như chúng ta đã có được manh mối như vậy thì tôi xin xung phong đi bắt Tần Chí Dũng!”
“Đừng!” Diệp Vô Phong vội vàng ngăn cản: “Loại người như Tần Chí Dũng là kẻ chuyên đi giết người không thấy máu, cực kỳ xảo quyệt.

Nếu như công an các cô đi truy bắt anh ta thì chắc chắn sẽ bị trọng thương nghiêm trọng.

Cô cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách bắt anh ta.”
“Anh ư? Diệp Vô Phong, nếu như người nào trúng phải ngũ độc tồi tâm chưởng của anh ta thì chắc chắn sẽ phải chết, chẳng lẽ anh có cách nào khác ngăn cản ư? Anh không thể mạo hiểm như vậy được!” Bạch Tinh Đồng đương nhiên vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Diệp Vô Phong.
“Ờ, được rồi, tôi sẽ không mạo hiểm, nhưng chắc chắn có thể bắt được anh ta, cô cứ yên tâm đi.” Diệp Vô Phong cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của cô ta cho nên đổi cách nói chuyện.
Thật ra trong lòng của Diệp Vô Phong nghĩ rằng: Chỉ dựa vào Tần Chí Dũng sao? Ngũ độc tồi tâm chưởng thì có gì ghê gớm chứ? Anh còn từng trải qua những trận đấu còn nguy hiểm hơn cả thế.
Diệp Vô Phong không cho Bạch Tinh Đồng đi bắt Tần Chí Dũng là vì thật ra anh rất lo lắng cho thói quen làm gương cho mọi người của Bạch Tinh Đồng, nếu như để cô ta đi chống lại Tần Chí Dũng thì xác suất bị đánh chết vô cùng lớn!
Ba người Dương Chấn Hoa đi tới nhà của Dương Chấn Hoa, Trương Hổ thận trong nói: “Thưa sư phụ, sư phụ tin tưởng Diệp Vô Phong như vậy sao?”

Trương Long trừng mắt nhìn người anh em của mình một cái, Dương Chấn Hoa gật đầu: “Trương Hổ, con lo anh Diệp là kẻ lừa đảo sao?”
Trương Hổ cười mỉa mai: “Dù sao con vẫn luôn cảm thấy rằng Diệp Vô Phong và Đường Trảm như kiểu thổi phồng mọi chuyện lên vậy.

Đúng là bọn họ đã tiếp nhận hạng mục lớn xây dựng lại cảng ở Hoa Hải, nhưng hạng mục này cũng cần phải rót một số tiền vô cùng lớn vào! Hạng mục bên kia vẫn còn đang xây dựng, thế mà bọn họ lại muốn đến phát triển ở Đông Bắc của chúng ta, lại còn cần phải rót số vốn vô cùng lớn mới có thể bắt đầu được, chẳng lẽ bọn họ giàu nhất cả nước hay sao? Nếu thật là như vậy thì bọn họ cần gì phải đến nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi như Đông Bắc này để phát triển chứ?”
Dương Chấn Hoa cau mày suy nghĩ: “Trương Hổ, con nói cũng có lý.

Thế nhưng con nhất định phải tin tưởng anh Diệp.

Không phải chúng ta đã từng điều tra qua rồi hay sao, đúng là anh Diệp tới đây để đối phó với Kiều Thất! Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Còn về nguyên nhân mà anh Diệp muốn đối phó với Kiều Thất thì chúng ta cũng không hiểu rõ.

Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn của chúng ta.”
“Cho nên chúng ta đánh cược bằng cả Hưng Hoa chính là vì muốn nhận được sự tin tưởng của anh Diệp.

Còn sau này chúng ta có thể thật sự trở thành vua của Đông Bắc hay không thì thật ra sư phụ cũng không để ý lắm.” Dương Chấn Hoa nói tóm gọn lại..


Bình luận

Truyện đang đọc