THẦN CẤP Ở RỂ



Tuy nhiên chiếc xe đó chạy quá nhanh, cảnh sát ở gần đó không kịp ngăn cản, chiếc xe kia đã xông ra khỏi vòng vây, chỉ để lại một chuỗi lời nói ngông cuồng của Diêm Quân trên bầu trời đêm: “Diệp Vô Phong, nếu mày có can đảm thì hãy đuổi theo tao.”
“Miện Quỷ Diêm Quân, mày đừng có mà ngang ngược.” Diệp Vô Phong giơ súng bắn tỉa lên, ngắm chuẩn vào chiếc xe kia, nhưng anh lại không dám nổ súng, nhỡ đâu không may làm Lâm Thư m bị thương thì hỏng bét mất.


Bạch Tinh Đồng lái một chiếc xe cảnh sát đuổi theo, chiếc xe khẩn cấp dừng trước mặt Diệp Vô Phong, cô ta hét lên: “Diệp Vô Phong, mau lên xe!”
Diệp Vô Phong lập tức bay người lên xe, Bạch Tinh Đồng dẫm chân ga, xe tăng tốc đuổi theo chiếc xe cứu thương kia.


Bạch Tinh Đồng thấy tâm trạng Diệp Vô Phong hỗn loạn cho nên đạp chân ga đến tốc độ cực hạn, đọt nhiên, máy bộ đàm của cô ta vang lên: “Báo cáo đội trưởng Bạch, bệnh viên bị một nhóm tội phạm khủng bố tập kích, mục tiêu là Bạch Vân Phong!”
Trong lòng Bạch Tinh Đồng run lên, cô ta kinh ngạc nói: “Lính đánh thuê Ác Ma là một ván cờ lớn! Đám khốn nạn kia.” Đầu Bạch Tinh Đồng có chút mơ hồ, nhưng Diệp Vô Phong lạo tỉnh táo nói: “Cứ để cảnh sát canh giữ ở bệnh viện xử lý, giới nghiêm toàn thành phố, truy tìm đám lính đánh thuê ác ma, còn chúng ta tiếp tục đuổi theo, trước tiên phải nghĩ cách cứu Lâm Thư m đã.”
Bạch Tinh Đồng vừa lái xe vừa thông báo với cục trưởng Thạch, để cục trưởng Thạch tiếp viện cho bệnh viện, đồng thời điều động toàn bộ cảnh sát của thành phố Tam Giang lập tức giới nghiêm toàn thành phố, toàn lực đuổi giết đám lính đánh thuê Ác Ma.”
Ở trên tầng năm đối diện với bảo tàng, Thần Thương Cao Đăng đã bị Diệp Vô Phong đánh chết, nhưng thực sự vẫn còn một tên lính đánh thuê Ác Ma ở trong tòa nhà này, đó chính là Thương Vương Lạc Đăng, Thương Vương Lạc Đăng không biết bắn tỉa, nhưng rất giỏi dùng súng ngắn, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ tay súng bắn tỉa.


Bây giờ tay súng bắn tỉa đã chết, có thể cảnh sát sẽ ngay lập tức bao vây tòa nhà này, Thương Vương Lạc Đăng quyết định tranh thủ thời gian chuồn trước, lúc gã ta đi xuống tầng, Chu Khải đã dẫn người bao quanh tòa nhà, phía sau anh ấy là sáu người cảnh sát hình sự, tất cả đều là người của đội cảnh sát hình sự cảu thành phố, Chu Khải dặn bọn họ cẩn thận đề phòng, cẩn thận từng li từng tí đi lên tầng.



Lúc đi lên tầng năm, bọn họ đụng mặt Thương Vương Lạc Đăng, song phương chiến đấu kịch liệt.

kỹ năng dùng súng ngắn của Thương Vương Lạc Đăng quả nhiên vô cùng lợi hại, bắn chết một cảnh sát, làm bị thương hai người.

Bởi vì Thần Thương Cao Đăng đã bị đánh chết cho nên gã ta không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, sau khi gã ta ném một quả lựu đạn lại thì thì gã ta nhảy xuống lỗ thông cống từ tâng năm để trốn, nhưng khi gã ta vừa ra khỏi lỗ cống thì đã bị chặn lại bởi một người phụ nữ.


Cô gái này chính là Bạch Nhạn Phi: “Đồ khón nạn, mày còn muốn chạy trốn sao? Mau để mạng ở lại đây.” Bạch Nhạn Phi lao tới, sử dụng cầm nã thủ muốn bắt người.

Thương Vương Lạc Đăng tức giận gầm lên rồi lao về phía Bạch Nhạn Phi, gã ta muốn dùng ba đấm hai đá để đánh lùi đối phương rồi tranh thủ chạy trốn.


Bạch Nhạn Phi là cao thủ cảnh giới tông sư, cao hơn gã ta tận một cảnh giới, huống chi Thương Vương Lạc Đăng còn không có ham muốn chiến đấu, chẳng mấy chốc Thương Vương Lạc Đăng đã bị đánh lùi về phía sau.

Trên mặt gã ta bị ăn một cú đấm, nửa mặt bên sưng u lên, thấy đối thủ lợi hại, gã ta biết mình không thể dây dưa kéo dài lâu nữa, bây giờ gã ta không thể để tốn thời gian nữa, cảnh sát càng lúc càng nhiều, nếu để lâu hơn nữa thì gã ta sẽ không thể đi được! Anh ta lấy ở bên hông ra một quả lựu đạn, muốn liều mạng!
Chu Khải vừa từ trên tầng đuổi theo xuống thì nhìn thấy cảnh này, anh ấy nhanh chóng giơ súng ngắm bắn thẳng vào ngực Thương Vương Lạc Đăng, Thương Vương Lạc Đăng bị trúng đạn, quả lưu đạn trong tay cũng phát nổ, “bùm” một iếng, gã ta bị nổ tan nát.



Lúc này cục trưởng Thạch đã gọi điện thông váo với Bạch Nhạn Phi: “Cô Bạch có lính đánh thuê Ác Ma xuất hiện ở bệnh viện, bố cô gặp công kích, chúng ta sẽ lập tức đi cứu viện.


Bạch Nhạn Phi kinh hãi, lập tức chạy tới bệnh viện.

Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng cùng đưởi theo Miện Quỷ Diêm Quân, hai chiếc xe một trước một sau lao vun vút trên đường vành đai ngoài thành phố Tam Giang.

Cnahr sát tuần tra trên đường vành đai bên ngoài thành phố Tam Giang đã nhận được thông báo phong tỏa mọi con đường ra vào thành phố, ở trên con đường này cũng bị đặt thẻ đường.


Thẻ đường tạm thời do hai xe cảnh sát cùng nhau tạo thành, ai ngờ xe cứ thương của Miện Quỷ Diêm Quân không những không dừng mà còn tăng tốc lao lên.

Bạch Tinh Đồng lái xe theo sát phía sau, nhìn thấy xe cảnh sát đang đuổi theo xe cấp cứu, cảnh sát thiết lập trạm cũng hiểu rõ, lập tức lái xe đuổi theo, thế nhưng bởi vì tài lái xe không tốt cho nên nhanh chóng bị văng ra ngoài.


Bạch Tinh Đồng cũng biết không thể trông cậy vào bọn họ sẽ được đuổi theo người kia được
Bạch Tinh Đồng nhấn chân ga, tăng tốc đuổi theo Miện Quỷ Diêm Quân, xe của Miện Quỷ Diêm Quân lái về phía Tây, sau khi ra khỏi thành phố đi lượn quanh vài vòng rồi đi về phía Nam, sau khi đi tiếp một đoạn đường nữa, Miện Quỷ Diêm Quân bỏ xe lại, dẫn theo Lâm Thư m chạy trốn bằng đường bộ.



“Chúng ta xuống xe đuổi theo!” Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng cùng xuống xe đi bộ đuổi theo.

Cho dù Miện Quỷ Diêm Quân dẫn theo một người nhưng hắn ta vẫn đi như bay, vô cùng nhanh.


Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng ở phía sau đuổi theo không bỏ, sau khi đi qua một khu vực nhà ở nông thôn rộng lớn, người ở phía trước thưa thớt dần, căn cứ theo tốc độ truy đuổi, Miện Quỷ Diêm Quân phát hiện Bạch Tinh Đồng không đáng sợ, đối thủ chân chính chỉ có một mình Diệp Vô Phong, hắn ta cười nhạt một cái: “Diệp Vô Phong, hôm nay tao nhất địnhphỉa giết chết mày!”
Bạch Tinh Đồng đuổi theo một lúc, thể lực có chút không theo kịp, dù sao cảnh giới của cô ta với bọn họ chênh lệch quá lớn, hơn nữa trận chiến hôm nay quá dài, tiêu hao rất nhiều thể lực, cô ta khẽ hỏi: “Diệp Vô Phong, người kia là ai, tại sao lại chạy nhanh như vậy?”
Diệp Vô Phong nói: “Chắc chắn là Miện Quỷ Diêm Quân, một cao thủ siêu cấp đã tiến vào cảnh giới Chiến Thần từ laai.”
“Cẩn thận mọt chút, phía trước có nguy hiểm!” Giác quan thứ sáu nói cho Diệp Vô Phong biết phía trước có nguy hiểm, hai người thả chậm bước chân, từ từ tiến lên.


Trăng trên trời là trăng khuyết, ánh trăng mờ ảo, ở vùng ngoại ô không có đèn đường, bốn phía đều là mọt mảnh đen nghịt, phía trước là một nhà máy bị vứt bỏ.


Diệp Vô Phong khẽ nói: “Miện Quỷ Diêm Quân rất là gian xảo, cố tình dẫn chúng ta đến mọt môi trường phức tạp như vậy,”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Chúng ta nên làm gì?”
Vẻ mặt Diệp Vô Phong nghiêm trọng giơ cây súng bắn tỉa lên, quan sát hoàn cảnh trước mặt, những tòa nhà bỏ trống, những bãi đát hoang trống trải, rừng cây rậm rạp.



Địa hình như vầy mà dùng để đánh trận tiêu diệt thì quá là hoàn hảo! Xem ra Miện Quỷ Diêm Quân mốn cùng anh chơi một trò chơi giải cứu con tin.


“Đội trưởng Bạch, Miện Quỷ Diêm Quân muốn chơi trò chơi giải cứu con tin với chúng ta, vậy chúng ta hãy chơi với hắn ta.” Tinh thần chiến đấu của Diệp Vô Phong bùng cháy.


“Diệp Vô Phong, tôi nghe theo sự chỉ huy của anh.” Bạch Tinh Đồng cầm súng nói.


Diệp Vô Phong nói: “Neeys như cô tham chiến thì nhất định phải vô cùng cẩn thận, kỹ thuật bắn súng của Miện Quỷ Diêm Quân đứng tróng top mười thế giới, tên này hung ác, tàn nhẫn, nhạy bén, có thể quyết đấu sinh tử một lần với hắn ta, đây chính là một cơ hội rèn luyện tốt với cô.”
Bạch Tinh Đồng trả lời: “Được, tôi hiểu rồi,: Nhìn thấy Diệp Vô Phong cẩn thận như vậy, Bạch Tinh Đồng không dám qua loa, nắm thật chặt cây súng đi theo phía sau lưng Diệp Vô Phong.


Vẻ mặt Diệp Vô Phong âm trầm, khẽ nhắc nhở: “Khi tiến lên, cô nhớ giữ một khoảng cách với tôi.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Bạch Tinh Đồng thả chậm bước chân, hai người cách nau bốn, năm mét.





Bình luận

Truyện đang đọc