THẦN CẤP Ở RỂ



Bắc Thoái Vương nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong một hồi, ông ta đang suy nghĩ.
Lúc nãy, khi Diệp Vô Phong tiếp chiêu của Bắc Thoái Vương đã để ông ta nhận thấy thực lực của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong rất mạnh, chí ít là không hề yếu hơn chính bản thân ông ta!
Cho dù Bắc Thoái Vương có hơi chiếm được thế thượng phong thì cũng là bị động vô cùng.

Nếu ông ta muốn đánh thắng Diệp Vô Phong thì ít ra cũng phải giao thủ được nghìn chiêu hơn đã.
Điều này khiến cho Bắc Thoái Vương không thể tưởng tượng nổi, tại sao Diệp Vô Phong có thể đạt tới cái cảnh giới cao ngút ngàn đó được? Hay Diệp Vô Phong chính là bậc con cháu được một dòng kinh khủng nào đó đang còn trốn tránh xã hội mà bí ẩn dồn hết tài lực nuôi dưỡng ra?
Mà mặc kệ chuyện sau lưng Diệp Vô Phong có người chống lưng hay không, cho dù là Diệp Vô Phong có thất thủ chạy trốn, với trình độ hiện tại của Diệp Vô Phong thì Bắc Thoái Vương muốn giữ lại cũng không được.
Nếu đã đắc tội một tên cao thủ cấp bậc chiến thần như vậy thì hết thảy mọi phương diện làm ăn của Âu Dương Lôi cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, không cách nào có thể ước lượng được.
Xét thử cái quán bar này xem.

Dù cho cái quán bar này không thể gọi là buôn bán khá khẩm gì, nhưng một tháng cũng thu nhập được mấy Tiểu Yêu.
Thế là Bắc Thoái Vương nói:
“Được lắm! Diệp Vô Phong, tôi thấy anh cũng là người hiểu chuyện, không thì như vậy đi.

Bên anh chỉ có một người bị thương, nhưng bên tôi lại có rất nhiều người bị đánh, hai bên chúng ta ai về nhà nấy lo cho thương thế đôi bên đi, coi như huề cả làng?”
Diệp Vô Phong lắc đầu đáp:
“Không chấp nhận!”
“Hả?”
Bắc Thoái Vương nhe răng trợn mắt hỏi lại:
“Vậy anh còn muốn cái gì?”
Diệp Vô Phong nói:
“Tôi cũng vừa nói rồi đấy.

Mọi chuyện cần nhất một chữ, lý! Những người này bị thương nhưng lại không giống thương thế trên người vị anh em kia của tôi.

Hai chuyện không tương đương nhau nên không thể gọi là hợp lý nha.

Bồi thường tiền đi.”
Trương Long đang trốn trong đám người nghe thấy Diệp Vô Phong một thân một mình đối chọi là Bắc Thoái Vương thì không khỏi cảm thán trong lòng.


Một mình Diệp Vô Phong chống lại Bắc Thoái Vương với số lượng đàn em hung hãn như vậy mà vẫn còn cứng rắn được nha, thật trâu bò!
Bắc Thoái Vương hít sâu một hơi, thật ra hiện tại ông ta đã tức muốn điên rồi!
Nhưng Bắc Thoái Vương vẫn đang liên tục suy tính thiệt hơn, rồi ông ta lại bất đắc dĩ nói:
“Thôi được rồi.

Diệp Vô Phong, tôi thất anh cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, hai ta cũng biết rõ sự đời.

Tôi đưa anh sáu trăm triệu tiền thuốc.

Chuyện đêm nay coi như đã giải quyết xong.

Diệp Vô Phong anh cũng nên nể mặt tôi đi, được chứ?”
Trần Cương hiện tại thì đang nhìn Diệp Vô Phong với ánh mắt thấp thỏm lo âu:
‘Diệp Vô Phong đỡ được một chiêu của sư phụ.’
Trần Cương có thể chắc chắn xác nhận chiêu vừa nãy của sư phụ tên là ‘Rồng vượt sông lớn’.

Chiêu thức đó Trần Cương hoàn toàn không thể chống lại, dưới một chiêu này anh ta chỉ có thể bị thương nặng mà nằm lăn trên đất.
Nhưng Diệp Vô Phong hiện tại thì sao? Đến cả vị sư phụ luôn luôn cố chấp không biết nói lý lẽ vậy mà cũng đành nhượng bộ nhả ra sáu trăm triệu.

Đến cả khi thế lúc nói chuyện cũng rất mềm mỏng khiến cho Trần Cương bị hù dọa điên rồi.
Diệp Vô Phong đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ài, thật ra lúc đầu tôi chỉ muốn bên mấy người bồi thường ba Tiểu Yêu thôi.

Nhưng mà ông cũng đã nói đến nước này, thôi thì tôi nhận tạm sáu trăm triệu cũng được.

Dù bên tôi có bị thua thiệt đấy, nhưng tôi đành chấp nhận chứ biết sao.”
Đám người hóng hớt quanh đó đã bị đàn em dưới trướng Âu Dương Lôi đuổi ra thật xa, không thể nghe được hai bên đang nói gì cả.

Nhưng bọn họ lại có thể thấy rất rõ một chuyện.


Đó là bên phía Bắc Thoái Vương có rất nhiều người, nhưng Diệp Vô Phong lại một mình lẻ loi.
Mà bên phía lẻ loi một mình kia lại cực kì ung dung đối chọi với trận thế trăm người của Bắc Thoái Vương!
Đây mới thật sự là tuổi trẻ hào hùng nhau! Chỉ với sự can đảm hiện tại đã đủ khiến mọi người kính trọng Diệp Vô Phong rồi.
“Diệp Vô Phong, anh giỏi lắm! Nếu đã như vậy thì cũng phiền anh đi theo tôi vào quán bar lấy tiền, vậy có được không?”
Bắc Thoái Vương mỉm cười nhìn qua Diệp Vô Phong.
“Được chứ!”
Diệp Vô Phong đáp lại ngay mà không thèm suy nghĩ gì.

Rồi anh lập tức đi đến kế bên Bắc Thoái Vương, hai người sóng vai nhau mà đi vào quán bar.
Trương Long đang đứng ở đằng xa thì lo lắng vô cùng:
‘Cậu Diệp, cậu đi theo bọn họ và chính sào huyện thế kia thì rất nguy hiểm đó! Bên phe địch không chỉ có Bắc Thoái Vương mà còn cả Trần Cương và đám lâu la.

Nếu bên phe địch thật sự muốn vây đánh cậu Diệp trong quán bar thì chỉ sợ dù là cậu Diệp với khả năng lật trời cũng không thể trốn thoát được.”
Khi thấy hành động của Diệp Vô Phong thì đến cả Khương Tam Lãng cũng phải vui sướng trong lòng:
‘Mày được lắm Diệp Vô Phong, quả nhiên là gan to bằng trời! Khó trách dám một tay che trời đi đối phó với nhà họ Lôi.’
Khương Tam Lãng đi theo bên cạnh Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.

Thỉnh thoảng anh ta lại nháy mắt dò hỏi ông ta, ý bảo một khi có cơ hội chúng ta lập tức hỗ trợ nhau vây đánh!
Nhưng Bắc Thoái Vương Đàm Thuận lại không hề để ý gì đến Khương Tam Lãng, từ nãy tới giờ ông ta chỉ đang chăm chú quan sát biểu hiện của Diệp Vô Phong.

Mà càng nhìn thì ông ta lại càng có thể chắc chắn chuyện sau lưng Diệp Vô Phong có thế lực lớn chống lưng cho.
Trần Cương thì lại đi đằng sau ba người họ.

Động tác này cũng đã biểu hiện ra địa vị của Trần Cương, rằng anh ta không thuộc cùng một cấp bậc với Diệp Vô Phong.
Khi đi tới sảnh lớn ở tầng trệt, Diệp Vô Phong ngồi xuống một cách ung dung đối diện với Bắc Thoái Vương.

Trên mặt Diệp Vô Phong vẫn luôn tươi cười, như thể nơi này không có lấy một chút lợi thế sân nhà hay có mối đe dọa gì với anh cả.

Cứ như thể Diệp Vô Phong đang ngồi trong phòng khách nhà anh.
Mấy chục tên đàn em đi theo bọn họ rồi đứng đầy trong sảnh lớn.


Tay bọn chúng vẫn đang cầm vũ khí.

Bọn chúng trừng mắt ra oai với Diệp Vô Phong.
“Lấy tiền đi!”
Bắc Thoái Vương ra lệnh cho Trần Cương.
“Rõ.”
Trần Cương quay người rời đi.
Khương Tam Lãng đứng kế bên Bắc Thoái Vương, anh ta cười một cách yếu ớt:
“Diệp Vô Phong, gan của anh không nhỏ nhỉ! Thật ra ý của ông Đàm đây là, anh đã đặt chân vào quán bar rồi thì cũng không cần phải bước ra nữa đâu!”
“Hả?”
Diệp Vô Phong hoàn toàn không nhìn qua Khương Tam Lãng, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.
Đàm Thuận xụ mặt xuống, ông ta quát:
“Khương Tam Lãng, từ lúc nào mà cậu có quyền lên tiếng ở đây?”
“Éc, thưa ông…”
Khương Tam Lãng giật nảy mình, anh ta vội vàng gập eo lại mà nói một cách kính nể:
“Ông Đàm, xin mời ông nói chuyện.”
Đàm Thuận lại nói:
“Diệp Vô Phong, anh không phải là người trong giới chính trị nhỉ.

Nên là khi thấy anh đột nhiên lấn sân vào Phụng Thiên rồi đối phó với Âu Dương Lôi thì khiến tôi thấy rất là kỳ quái.

Rốt cuộc anh là ai cơ chứ?”
Diệp Vô Phong lại cười ha ha đáp lời:
“Ông già ông nói sai rồi.

Tôi không thấy tôi đang đối phó Âu Dương Lôi, mà ngược lại tôi thấy Âu Dương Lôi là đang đối phó tôi mới đúng.”
Đàm Thuận nhíu mày hỏi:
“Vì sao anh lại nói như vậy?”
Diệp Vô Phong tiếp tục trả lời:
“Vụ án ở thôn trang dưới chân núi trong lòng ông và tôi đều hiểu rõ ai mới là hung thủ nhỉ.

Nhưng ở hiện trường vụ án lại có một bản di chúc bằng máu khiến tôi tức giận vô cùng.”
“Di chúc bằng máu?”
Ra là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận không biết chuyện về bức di chúc máu kia.
Diệp Vô Phong gật đầu nói tiếp:

“Đúng là vậy đó! Có một bản di chúc bằng máu được viết trên bức tường trong căn nhà nơi Hồ Trọng bị ngộ sát.

Trên đó ghi sáu chữ rõ to: Hung thủ là Diệp Vô Phong.

Cách vu oan vụng về đến vậy thì sao lại không thể khiến tôi tức giận cho được?”
“Hả?”
Đàm Thuận nhíu mày lại mà nói:
“Tôi cũng không biết hung thủ của vụ án này là ai mà lại muốn đổ oan cho anh.”
“Ha ha.”
Diệp Vô Phong cười, anh không tiếp tục truy vấn, Nhưng ánh mắt của anh lại mang theo suy nghĩ sâu xa mà nhìn chằm chằm Đàm Thuận.
Khương Tam Lãng nguýt Diệp Vô Phong một cái:
“Anh cười cái gì?”
Diệp Vô Phong không hề che giấu mà trả lời:
“Ông Đàm à, cuộc trò chuyện giữa chúng ta sao lại có thể để cho cấp dưới xen vào đây? Có vẻ cách quản lí của ông không được nghiêm túc lắm.
Đàm Thuận liếc xéo Khương Tam Lãng một cái.

Khương Tam Lãng vội vàng ngậm miệng khom lưng đứng nghiêm lại.
Lúc này Trần Cương xuất hiện với một cái túi nhựa màu đen trong tay.

Rồi anh ta lấy tiền ra xếp lên mặt bàn.
“Anh Diệp, mời anh kiểm tra lại.”
Diệp Vô Phong lấy tay gom hết tiền vào túi mà nói:
“Không cần kiểm tra, chỉ là chút tiền lẻ, cũng không đáng để tôi lãng phí công sức đi xem lại.

Mà nói chứ, tôi cũng tin tưởng anh Trần Cương đây chắc chắn sẽ không tính sai nha.”
Nói dứt lời rồi Diệp Vô Phong cũng quay người đi đến phía cửa ra của quán bar.
Tám tên cấp dưới đứng hai bên cánh cửa không tự chủ được mà nắm chặt vũ khí trong tay.

Ánh mắt của tám tên này như muốn phun ra lửa.
“Tránh ra!”
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận quát lên một tiếng đầy giận dữ khiến cho tám tên kia bị dọa đến giật cả mình.

Thế là lũ đó nhao nhao né tránh nhường đường cho Diệp Vô Phong.

Chỉ thấy Diệp Vô Phong lắc lư cái tay cầm túi nhựa màu đen đi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc