THẦN CẤP Ở RỂ



Thì ra, Diệp Vô Phong nhận ra sức chiến đấu của bên Âu Dương Tất Tùng rất mạnh, lại có thêm vị tuyệt đỉnh cao thủ là Bắc Thoái Vương chống lưng, biết rõ không thể làm được gì nên đành rút lui khỏi nhà Âu Dương.
Còn Du Kinh Hồng có cùng phán đoán với anh, cũng cảm thấy nếu như đêm nay cố chấp thăm dò, rất có thể hai người đều sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy nên, cô ta cũng rút lui ra ngoài.
Du Kinh Hồng gặp được Diệp Vô Phong, ngay cả lời cũng không cần nói nhiều, hai người nhanh chóng cùng nhau bay về phía chân núi.
Đột nhiên, bóng dáng hai người có vẻ như cùng dừng lại.

Hai người không cần lên tiếng như cũ, nhưng đều biết, đằng trước có mai phục.
Du Kinh Hồng khó có dịp nhìn Diệp Vô Phong thêm một cái.

Kiểu ăn ý như thế này, đã bao lâu rồi chưa có nhỉ?
Trong màn đêm, Diệp Vô Phong nháy nháy mắt với Du Kinh Hồng.

Sau đó hai người gần như đồng thời rút ra dao nhỏ, cơ thể cúi thấp xuống, tiếp tục bay về phía trước!
Một trái một phải, hai bóng người như hai tia chớp màu đen, nhanh chóng tiếp cận vòng mai phục do nhóm người Mặc Khắc Nhĩ giăng ra.
Mặc Khắc Nhĩ đã quen việc dùng nắm đấm quật ngã kẻ thù, vậy nên anh ta vung tay lên, ra hiệu cho ba tên trợ thủ nổ súng!
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ba thanh súng đột kích mini cùng nhau phun ra ngọn lửa, khiến cho khoảng đất trống trước mặt vương đầy đốm lửa khắp nơi, tạo thành một lưới lửa dày đặc.

Mà hai bóng dáng trên mặt đất trống giống như ảo ảnh.

Trong mưa đạn điên cuồng, thân pháp liên tục biến đổi, lắc trái né phải, cứ như vậy thẳng thừng lao đến!
“Ha ha! Quá tốt rồi, là cao thủ.” Mặc Khắc Nhĩ cười to, cầm trong tay một thanh đao lớn, vung mạnh ra một tầng sáng: “Đến đây! Cô gái phương Đông xinh đẹp, tôi muốn cô nếm thử sự lợi hại của ông đây!”
Ba tay súng bên cạnh Mặc Khắc Nhĩ, lúc kẻ thù còn ở cách mình khá xa thì có thể điên cuồng bắn phá, nhưng lúc người ta đi đến bên cạnh mình, súng đột kích mini trong tay quả thật trở thành một cây gậy lửa!
Ba tay súng không kịp nghĩ gì đã thấy cổ mình mát lạnh, sau đó gần như đồng thời ngã nhào xuống đất.
Lúc bọn họ chuẩn bị ngã sấp xuống đất, có một khẩu súng đột kích mini đột nhiên bắn ra đạn, chỉ là hướng bắn đi vô cùng hỗn loạn.
Sau đó ken két hai tiếng, ánh đạn đột nhiên dừng lại.
“Chết đi!” Mặc Khắc Nhĩ vung đao, hướng về phía Diệp Vô Phong đang lao đến, chém ngang.
Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng vẫn một trái một phải, trực tiếp lướt qua người Mặc Khắc Nhĩ.

Chỉ là lúc lướt qua người Mặc Khắc Nhĩ, cơ thể hai người đột nhiên đè thấp xuống một chút.
“Á!” Mặc Khắc Nhĩ thấy một đao của mình đã chém xuống, nhưng sao anh ta lại thấy đùi mình mây lạnh?
Hừ hừ! Mặc Khắc Nhĩ ngồi thụp xuống, cơ thể mất đi chống đỡ!
Chuyện này cuối cùng là thế nào? Mặc Khắc Nhĩ vô cùng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra hai gốc đùi đã rời khỏi cơ thể mình!
Còn cơ thể của anh ta, sau khi mất đi hai đùi đã không thể duy trì được thăng bằng, vô cùng khó nhìn ngã trên đất!
“Không!” Mặc Khắc Nhĩ không thể tin: “Các người là ma quỷ…”
Đúng vậy, hai người này không phải chỉ có ma quỷ, mà còn là một đôi ma quỷ cực mạnh.

Trong nháy mắt khi lướt qua Mặc Khắc Nhĩ, hai người đồng thời ra tay, mỗi người lấy đi một cái chân của Mặc Khắc Nhĩ!
Điều này có thể thấy, đây không chỉ là việc nắm chắc việc giải phẫu cơ thể người mà quan trọng hơn là, tốc độ nhanh đến mức người thường không thể hiểu được.
Thật ra, điều Du Kinh Hồng nhận ra, quan trọng hơn hết là dường như hai người thật sự quá ăn ý!
Âm thanh chiến đấu bên này vang lên, Âu Dương Tất Tùng liền nắm được tin tức.

Anh ta cũng mang theo người, nhanh chóng chạy đến.
“Khốn kiếp! Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tôi biết không?” Âu Dương Tất Tùng nhìn cảnh tượng thi thể đầy đất, nhất là Mặc Khắc Nhĩ, cái chết thật sự là quá tàn khốc.

Hai chân tách rời cơ thể, máu chảy đầy đất, hai mắt mở to, trống rỗng vô hồn, không cam lòng ngước lên bầu trời.
Còn ba tay súng khác đều bị chết do cắt đứt động mạch cổ.
“Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi!” Âu Dương Tất Tùng tức giận, lao nhanh về phía xa.
Thế nhưng hai người Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng đã đi được một khoảng thời gian, bất kể anh ta có đuổi thế nào cũng không kịp.
Hơn nữa, coi như Âu Dương Tất Tùng có đuổi được, thì ngược lại kết quả càng thêm không ổn.
Âu Dương Tất Tùng đuổi theo được hơn trăm mét, thì bình tĩnh lại, xoay người dẫn theo thuộc hạ rút về.
Anh ta tự nhốt mình lại, cần phải có thời gian để tự mình tiêu hóa sự kinh động đêm nay.
Người phụ nữ thần bí khó lường kia vô cùng mạnh! Tránh được giám sát thì không nói, còn dễ dàng chạy ra, điều này cho thấy phòng bị của Âu Dương Tất Tùng đặt ra có lỗ thủng quá lớn.
Nhất là việc bốn người Mặc Khắc Nhĩ bị giết hại, khiến cho Âu Dương Tất Tùng chấn động lớn hơn.

Công phu của Mặc Khắc Nhĩ thế nào anh ta hiểu rõ, vậy mà còn bị người ta nhẹ nhàng lấy mất hai chân!
Ba tay súng bên cạnh Mặc Khắc Nhĩ cũng tạo thành lưới lửa cực lớn, anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến.

Theo suy đoán của anh ta, căn bản không có ai dám lao thẳng vào lưới lửa, nhưng cao thủ đêm nay đến đã vượt qua dự tính của anh ta.
Âu Dương Tất Tùng chỉ cảm thấy đáy lòng mình bốc lên từng luồng hơi lạnh.

Người phụ nữ này ksc au chứ?
Du Kinh Hồng đi rất chậm, Diệp Vô Phong sóng vai đuổi theo: “Đi chậm thế này không sợ Âu Dương Tất Tùng đuổi theo sao?”
Dáng đi của Du Kinh Hồng không hề thay đổi, cô ta chậm rãi nói: “Nếu như anh là Âu Dương Tất Tùng, anh cũng đuổi theo sao?”
Diệp Vô Phong cười: “Ừm, chúng ta để lại cho anh ta một lá bài răn đe rồi, ha ha.”
Du Kinh Hồng khẽ gật đầu: “Đội hình của nhà Âu Dương rất lợi hại.

Khó trách có thể tung hoành ở tình Liêu Đông mấy chục năm nay.”
Diệp Vô Phong nói: “Âu Dương Tất Tùng mới quay về trong thời gian gần đây, vậy nên việc Âu Dương Lôi đi Liêu Đông, chủ yếu vẫn là ỷ vào thế lực của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.

Đây mới là vũ khí tối cao nhất.”
Du Kinh Hồng tiếp tục gật đầu: “Cho dù hai chúng ta liên thủ lại cũng sẽ vì việc e dè Bắc Thoái Vương mà không có cách nào tiêu diệt được Âu Dương Tất Tùng.”
Diệp Vô Phong mỉm cười gật đầu: “Vậy nên cô mới muốn diệt trừ Bắc Thoái Vương sao?”
“Ừ.

Mặt khác, muốn tìm được Hồ Quý e rằng rất khó, nhưng mà, Hồ Quý nhất định sẽ đi tìm Âu Dương Lôi để báo thù, vậy nên…” Du Kinh Hồng nheo mắt lại.

Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Đợi đến lúc hai thế lực này đều bị hao binh tổn tướng, chúng ta sẽ thành ngư ông đắc lợi.”
Du Kinh Hồng bước đi nhanh hơn: “Nói chuyện cùng với tư lệnh Diệp quả thật là dùng rất ít sức lực.”
Diệp Vô Phong cũng tăng tốc bước chân đuổi theo: “Hợp tác cùng với tướng quân Du đây, quad thật là vô cùng sung sướng.”
Bước chân của Du Kinh Hồng hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục tiến lên, nghĩ thầm trong lòng: Tên khốn này, lại còn nói là “sung sướng”? Cái từ này có vẻ như chẳng hề đúng đắn, phải nói là ăn ý mới đúng!
Nhưng mà, ăn ý? Có vẻ như cũng có một chút ý như kia.
“Ôi chao, bên trên quần áo đua xe và mũ bảo hiểm đều đóng băng.” Diệp Vô Phong nhanh chóng đi đến, cầm quần áo lên tay, dùng sức hất lên, rất nhiều vụn băng rơi xuống.
“Này, vẫn là cô mặc đi.” Diệp Vô Phong đưa quần áo đua xe sang.
“Anh…” Trên chiến trường, cho đến bây giờ Du Kinh Hồng đều giống như tất cả các chiến sĩ khác.

Các chiến sĩ khác cũng chỉ coi cô ta như bạn tác chiến thậm chí là cấp trên, cho đến giờ vẫn chưa từng coi cô là phụ nữ.
Đêm nay khi ở trước mặt Diệp Vô Phong, cô đã bị Diệp Vô Phong coi là phụ nữ mấy lần.
Theo bản năng cô ta sẽ phản kháng, nhưng cô ta cũng biết, có phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ có một bộ quần áo, căn bản không thể để hai người cùng mặc.
Không thể nghi ngờ, Diệp Vô pHong chín là người rất mạnh.

Du Kinh Hồng tự an ủi mình như vậy, nhận lấy bộ quần áo, lưu loát mặc lên người.
Brừm! Lúc Diệp Vô Phong khởi động chiếc xe Honda FireBlade kia, Du Kinh Hồng đã ngồi ngay ngắn phía sau, ôm lấy eo của anh.
Chiếc Honda FireBlade lao vùn vụt, lòng Du Kinh Hồng cũng theo đó mà không ngừng bay lên.

Cô ta không hiểu rõ đây là loại cảm giác thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc