THẦN CẤP Ở RỂ

Chương 598:

Mà Diêm Trường Lâm nghĩ rằng anh không điều ra rõ những người này, cho nên định phái một người trà trộn vào.

Thật thật giả giả chính là muốn khiến anh không phân biệt rõ được cái nào là thật cái nào là giả.

Chỉ tiếc rằng mọi tính toán của Diêm Trường Lâm đã sai rồi.

Ngày hôm sau Diệp Vô Phong gọi tất cả những người có tên trong tài liệu đến tổng bộ của công ty Hoa Cường, những người này căn bản không dám không đến, trong lòng bọn họ có điều mờ ám, biết được chuyện cầu thăng bằng kia đã bị Diệp Vô Phong điều tra ra.

Hai ba mươi người lần lượt ngồi vào trong hội trường, bọn họ giao tiếp với nhau bằng mắt, nhưng không nói nhiều.

Diệp Vô Phong từ bên ngoài đi vào, đứng trên bục cao của phòng hội nghị, mà lúc này ánh mắt của bọn họ đang trao đổi với nhau đều nhìn về phía Diệp Vô Phong, chớp mắt cũng không dám chớp một cái.

Bầu không khí rơi vào trạng thái yên lặng, có thể nghe thấy được tiếng kim đồng hồ tạch tạch.

“Tôi nghĩ mọi người đều biết được nguyên nhân tại sao tôi gọi mọi người đến đây rồi có đúng không? Có ai không biết hay không?” Diệp Vô Phong lạnh nhạt nhìn lướt qua những người có mặt ở đây.

Tất cả mọi người đều không nói gì.

Bọn họ đều chăm chú nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong nở một nụ cười giễu cợt: “Xem ra tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân tôi gọi mọi người đến đây, chuyện của cầu thăng bằng tôi không có nói cho qua chính là sẽ cho qua như thế, các người vẫn luôn ở Liêu Đông, không có rời khỏi đây, đã nói lên các người không có sợ hãi, thế nào, có phải cảm thấy tôi sẽ không tìm được chứng cứ đúng không?”

Người đã xây dựng nhiều câu lạc bộ ở Liêu Đông – Liêu Chí Long đứng lên: “Tôi không biết tại sao cậu lại tìm tôi đến đây, tôi cho rằng cậu muốn bàn chuyện hợp tác với chúng tôi.”

Liêu Chí Long chính là người giải quyết những yêu cầu của Diêm Trường Lâm, lần này gọi ông ta tới đây, Diệp Vô Phong tự có suy tính của mình.

“Mặc dù chuyện của cầu thăng bằng ông không có tham gia, nhưng ông đã từng đưa ra ý kiến cho bọn họ, ông biết chưa? Hiện tại bên phía chính phủ muốn tiến hành tẩy rửa nội bộ ở Liêu Đông, thân phận của ông như thế này tốt hơn là đừng có kiêu ngạo như thế.”

Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn Liêu Chí Long.

Sắc mặt Liêu Chí Long ủ rũ nói: “Công ty Hoa Cường đã có chỗ đứng ở Liêu Đông, nhưng đừng quên rằng, phần lớn xí nghiệp ở Liêu Đông vẫn chưa chết, cậu muốn độc chiếm thương nghiệp, trở thành Âu Dương Lôi tiếp theo không có dễ dàng như vậy đâu!”

Diệp Vô Phong cười lớn, toàn bộ hội trường tràn ngập tiếng cười của anh, vào lúc tất cả mọi người đang rất nghi ngờ, tiếng cười của Diệp Vô Phong đột nhiên biến mất.

“Âu Dương Lôi đã chết rồi!”

Diệp Vô Phong lớn tiếng nói, giọng nói của anh khiến nhiều người hoảng sợ.

Diệp Vô Phong chậm rãi nhìn lướt qua mọi người đang có mặt ở đây: “Ông ta bị tôi giết rồi, Liêu Đông của hiện tại sẽ không có Âu Dương Lôi nữa, sau này cũng không có nữa! Các người từng được Âu Dương Lôi bảo vệ ở sau lưng nên suy nghĩ một chút về những ngày tháng sau này nên trải qua như thế nào, mà không phải đem hết tất cả thời gian lãng phí trên người tôi và người nhà của tôi, mặc dù công ty Hoa Cường là công ty chính quy, nhưng nếu như các người muốn ngấm ngầm giở trò, tôi cũng không ngại chơi đùa với các người.”

“Người giang hồ ít nhất vẫn nói quy tắc, cũng chỉ có duy nhất các người, ngoài mặt thì là người làm ăn chân chính nhưng thủ đoạn độc ác không nói nhân nghĩa, ngay cả điều đơn giản nhất là không gây tổn hại đến vợ con của đối thủ, đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu.”

Tất cả mọi người im lặng.

Thắng làm vua thua làm giặc, Diệp Vô Phong chiến thắng Âu Dương Lôi, cho nên bất kể anh có nói cái gì, cũng đều đúng.

Những người này căn bản không nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ nói ra những lời như thế.

Ánh mắt Diệp Vô Phong trầm tĩnh nhìn bọn họ: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng để sống, tự mình lựa chọn một phương thức chết, tôi không phải là các người, vợ con của các người, tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ, nhưng mà các người nên vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm!”

 

Tất cả mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt rất nhanh đã biến sắc.

Diệp Vô Phong chỉ vào Liêu Chí Long: “Ông thì không cần phải lựa chọn, chỉ cần ông mang tất cả tài sản của mình quyên góp cho xã hội là được rồi, dùng tất cả tài sản của ông đổi lấy mạng sống của cả nhà, ông cảm thấy rất hời đúng không?”

Liêu Chí Long hừ một tiếng: “Diệp Vô Phong đừng tưởng rằng cậu có thể một tay che trời ở Liêu Đông, tôi sẽ không làm theo lời cậu nói, cậu cũng không thể làm gì được tôi.”

Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta: “Được lắm, vậy ông cứ thử đi rồi sẽ biết.”

Phòng hội nghị giải tán, tất cả mọi người đều xoay người đi ra bên ngoài, rất nhanh đã rời khỏi công ty Hoa Cường, vẻ mặt của bọn họ tràn đầy hoảng sợ, hơn nữa liên tục quay đầu nhìn Diệp Vô Phong.

Bọn họ căn bản là không biết những lời mà Diệp Vô Phong vừa nói, đó có phải là thật hay không, nhưng mà bọn họ căn bản không dám đánh cược, bọn họ vẫn biết thực lực của công ty Hoa Cường mạnh đến cỡ nào.

Ngay cả Âu Dương Lôi đều đã bị thủ tiêu, bọn họ dựa vào cái gì mà đối địch với công ty lớn mạnh như thế?

Nhưng mà bọn họ cũng không muốn khoanh tay chờ chết, cho nên sau khi bước ra khỏi công ty Hoa Cường, bọn họ nhao nhao đi đến một quán rượu, muốn bao hết nguyên một lầu.

“Thật là khinh người quá đáng, anh ta nghĩ rằng tiêu diệt được Âu Dương Lôi thì rất lợi hại sao? Thì có thể một tay che trời sao?” Ông chủ của câu lạc bộ Lạc Hà – Triệu Lập giận dữ vỗ cái bàn nói.

“Thôi đi, hiện tại anh ta là mặt trời giữa trưa, ngay cả chính phủ cũng đứng về phía công ty Hoa Cường, ông nói chúng ta làm sao mới có thể đánh bại anh ta chứ?” Trương Đại Bảo của trung tâm mua sắm Long Vũ bất lực lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc