THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Nghe thấy lời của Lý Phàm, cậu Tô, Hà Bân, Cố Tuấn Hào đều ôm bụng cười to.

Không ai xem lời cảnh cáo của anh là thật, dù Lý Phàm là cậu ấm ở nơi này, cũng không được cậu Tô để vào mắt.

Hán Thành dù sao cũng chỉ là một thành phố bình thường, người nơi này dù có lợi hại thì khi lên tỉnh thành cũng chỉ ở mức trung đẳng mà thôi.

Mà cậu Tô còn là nhà giàu ở tỉnh thành, tuyệt đối có thể chèn ép đủ kiểu nhân vật ở Hán Thành.

“Đậu xanh! Tên phế vật Lý Phàm này quá phách lối rồi, đánh tôi cũng thôi đi, còn dám bất kính với cậu Tô như vậy, cậu Tô chỉ cần mở miệng thôi, thì nước bọt đã có thể nhấn chìm kẻ ngu ngốc như mày rồi!”

Cố Tuấn Hào ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, trông mong cậu Tô ra tay, dạy dỗ Lý Phàm một trận, như vậy anh ta liền có cơ hội đi lên đạp cho anh một cú.

Hà Bân nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: “Người không biết chết như mày, tao là lần đầu tiên nhìn thấy, gặp cậu Tô lại còn dám lên tiếng tranh cãi, nếu đổi thành người của nhà nào ở tỉnh thành, nhất định đều sẽ quỳ lạy cậu Tô rồi Khóe miệng cậu Tô nhếch lên nụ cười âm trầm, trực tiếp phớt lờ anh, ánh mắt ân cần nhìn sang Cố Họa Y.

Đối v‹ u Tô mà nói, Lý Phàm căn bản không tính là cái rắm gì, quan trọng là có được cô.

“Người đẹp, chồng em rất có cá tính, anh ta sủa tôi không thích, nếu em không muốn thấy anh ta bị đánh gãy ngũ chỉ thì tốt nhất ngoan ngoãn theo tôi, đây là lời khuyên tôi dành cho em, đừng cho rằng xinh đẹp thì thật sự sẽ được tất cả mọi người yêu chiều”

Sắc mặt cô lạnh lùng, quả quyết nói: “Mời anh rời đi, nếu không tôi sẽ kêu nhân viên nhà hàng”

“Hahaha, kêu nhân viên nhà hàng, người đẹp, em đang đùa sao, hôm nay dù em có gọi thiên vương lão tử tới cũng vô ích, nếu không theo tôi, vậy sẽ không cho em dễ chị Cậu Tô cười dâm đãng, Cố Tuấn Hào đã đóng cửa phòng bao lại, chà xát tay chuẩn bị muốn báo thù.

“Cậu Tô, phí lời với tiện nhân này làm gì, bình thường ra vẻ nữ thần băng sơn, nhưng trên thực tế, đã làm không ít chuyện không thể cho người khác.

Anh ta cười lạnh nói.

Lý Phàm đứng dậy, đôi mắt không chút cảm xúc nhìn ba người cậu Tô.

Hà Bân khế cau mày, anh ta cảm thấy ánh mắt Lý Phàm hơi đáng sợ, lén lùi về phía sau một bước.

Cậu Tô nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: “Tên phế vật ngu ngốc nhìn tao làm gì, chẳng lẽ còn dám đánh tao?”

“Bất kính với Họa Y, đương nhiên nên đánh”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

“Đậu xanh! Lý Phàm, mày điên à, đây là cậu Tô của nhà họ Tô ở tỉnh thành, mày đã nghe rõ chưa, hay là không biết thế lực của nhà họ Tô? Tao cảnh cáo mày đừng làm loạn, nếu không ai cũng không thể bảo vệ được mày!”

Cố Tuấn Hào vừa hét to, vừa lùi về phía sau, sợ anh không dám ra tay với cậu Tô, sẽ lấy mình ra làm mục tiêu.

Cậu Tô khinh thường liếc mắt nhìn Lý Phàm: “Có bản lĩnh thì đến đánh đi, động vào tao thử xem, nếu không dám đánh tao, mày chính là phế vật vô dụng”

Lý Phàm cười lạnh, giơ chân đá về phía cậu Tô.

Cậu Tô kinh sợ hồn bay phách lạc, lúc muốn tránh thì đã không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy chân Lý Phàm đạp lên bụng cậu Tô, toàn thân cậu Tô bay về phía sau, đập mạnh lên cửa phòng bao.

Rầm!

Cú tông kịch liệt phát ra tiếng vang cực lớn, cửa phòng bao rung lắc vài cái, như muốn bị đập nát.

Hà Bân và Cố Tuấn Hào đều kinh ngạc nhìn Lý Phàm, không nghĩ tới anh thực sự dám ra tay với cậu Tô, hơn nữa vừa ra tay liền không chút lưu tình.

“Cậu…Cậu Tô?! Tên chó má Lý Phàm này, mày lại dám ra tay với cậu Tô, mày chết chắc rồi, tuyệt đối chết chắc rồi!”

Cố Tuấn Hào hét to, dùng tiếng hét che giấu nội tâm bất an của mình.

Hà Bân nuốt nước miếng, hoảng loạn xông tới kiểm tra tình huống cậu Tô, hỏi: “Cậu Tô, anh vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu không”

Cậu Tô cảm thấy toàn thân đau đớn, xương cốt toàn thân như bị cắt đứt. Truyện Mạt Thế

“Mồ mả cha nó, bổn thiếu gia chưa từng bị sỉ nhục như vậy, dám ra tay với tôi như vậy, tôi phải giết chết cả nhà nó!”

Két.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, quản lý bị tiếng vang cực lớn thu hút, dẫn theo một đám bảo vệ xuất hiện.

Thấy dáng vẻ thê thảm của cậu Tô, quản lý không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

“Anh Lý, các anh không bị làm phiền chứ”

Ánh mắt quản lý nhìn sang Lý Phàm, khom người cung kính hỏi.

“Làm phiền tới tôi rồi, vứt họ ra ngoài hết đi” Lý Phàm lạnh giọng nói.

“Dạ, anh Lý”

Quản lý không dám chậm trẻ, phất tay với bảo.

vệ, đám bảo vệ xông vào, bắt lấy ba người cậu Tô.

“Đậu xanh, ông không muốn làm quản lý nữa phải không! Ông biết chúng tôi là ai không, vừa nãy cậu Tô ở tỉnh thành bị Lý Phàm đánh, các người hẳn nên bắt hắn tai”

Cố Tuấn Hào quát.

“Cậu Tô cậu Lưu gì chúng tôi đều không biết, chúng tôi chỉ biết anh Lý là khách quý của chúng tôi, chúng tôi phải toàn tâm toàn ý phục vụ khách quý, kéo họ vứt ra ngoài, không thể để họ bước vào nhà hàng nửa bước”

Bảo vệ lập tức kéo ba người cậu Tô lết trên mặt đất, cậu Tô đau đến mặt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi hét lên: “Đợi đó, đôi tiện nhân bọn mày lđợi đó cho tao!”

“Dám bất kính với cậu Tô, Cố Họa Y, Lý Phàm, các người chờ chết đi!”

Tiếng gào của ba người Cố Tuấn Hào dần xa, sau khi bị bảo vệ kéo tới cửa, bảo vệ đá ba người xuống bậc thềm, họ lăn xuống bậc thềm cao cao, năm trên đường cái gào khóc không ngừng.

“Xi! Chỉ với thứ rác rưởi như các người cũng dám quấy rầy khách quý nhà hàng chúng tôi dùng bữa, còn dám đến làm phiền anh Lý thì đánh họ tới chết”

Quản lý cao giọng dặn dò bảo vệ.

“Dạ rõ, tuyệt đối sẽ không để khách quý dùng bữa bị quấy rầy”

Bảo vệ chỉnh tề nói.

Trong phòng bao, Cố Họa Y có chút lo lắng nhìn Lý Phàm.

“Sao anh lại liều lĩnh như vậy, nghe ý của Cố Tuấn Hào thì cậu Tô đó không phải người tầm thường gì, anh như vậy há chẳng phải đắc tội hẳn ta”

“Đắc tội thì đắc tội, cũng không phải chuyện to.

tát gì, là họ quấy rầy chúng ta dùng bữa dưới ánh nến, thật hận không thể trực tiếp tế họ”

Lý Phàm nhàn nhạt nói, khóe miệng mỉm cười.

Cố Họa Y lườm anh, cười nói: “Anh bây giờ có bản lĩnh, trước đây cũng không thấy anh bạo lực như vậy”

“Đầu do họ chọc tới anh, anh luôn không chủ động dùng bạo lực, trừ phi khiến anh không thể nhịn được”

Anh nói.

“Không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa?

Vậy cũng vẫn phải cẩn thận một chút, chọc tới những người đó, tóm lại đều là chuyện rất phiền phức”

Cố Họa Y vẫn có chút lo lắng, trước đây đám người anh Hổ liên tiếp gây chuyện, khiến cô cảm thấy vẫn là bớt đắc tội người khác tốt hơn.

Nhìn ra cô căng thẳng, Lý Phàm dịu dàng nói: “Đừng lo lắng những tên đó nữa, cậu Tô cái rắm gì chứ, đều là ra vẻ, cậu ấm thật sự nào sẽ hạ đẳng như vậy, ít nhất cũng phải có phong độ như anh”

“Anh đừng đắc ý nữa” Cô nũng nịu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc