THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Ha ha, tôi đã tát mấy bạt tay cho cậu rồi, thế nào, bây giờ tỉnh ngộ rồi đúng không?”

Bát Gia ngồi trong xe, dáng vẻ bề trêи bễ nghễ.

“Tỉnh ngộ, vừa rồi thật là tôi sai, còn mong Bát Gia không cần nói với ông nội tôi, tôi thật sự là bị mỡ lợn che mờ tâm.” Long Ba liên tục nhận lỗi.

Bát Gia hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Ít nói mấy lời nhảm nhí với tôi, muốn để tôi không nói với ông nội cậu thì đơn giản thôi, tôi nghĩ có lẽ cậu biết nên làm như thế nào.”

Long Ba hơi do dự, thấp giọng nói: “Qủa thật ông nội tôi không bày tỏ thái độ cụ thể nào cả, ông chỉ nói nhất định phải xem xét thôi.”

“Xem xét? Ông nội cậu đúng là đa mưu túc trí, cho cậu thời gian một ngày, chỉ cần cậu làm cho Lý Phàm không truy cứu cậu thì tôi sẽ không nói cho ông nội cậu.”

Bát Gia nói đầy thâm ý.

“Bát Gia, ý ông là… Theo phe Lý Phàm?”

Long Ba dò hỏi.

“Ha ha ha, cậu đoán xem.”

Bát Gia nói xong bèn cúp điện thoại, Long Ba đầy mặt nghi ngờ, anh ta đặt di động lên đầu giường.

“Rốt cuộc ông ta có ý gì đây? Thôi kệ, vẫn nên nghĩ chuyện ngày mai thì hơn! Tôi đã bị người ta làm nhục thế mà còn phải đi xin lỗi người ta, thật là…”

Long Ba càng nghĩ càng tức, chỉ là tình thế lại mạnh hơn người, chỉ có thể áp lại nỗi căm tức trong lòng rồi nhắm mắt trầm tư.

Ngày mới, Lý Phàm và Cố Họa Y đón ánh nắng mặt trời đi đến công ty.

Cố Họa Y đi vào văn phòng, nhìn thấy trêи bàn có một tạp tài liệu thì không khỏi nhíu mày.

Từ sau khi mở rộng nghiệp vụ, công việc lại ùn ùn kéo đến như thủy triều, Cố Họa Y cũng càng bề bộn công việc hơn.

“Nhiều công văn như vậy? Không cần phải tự mình làm hết mọi việc, nếu như mệt mỏi thì không tốt đâu.”

Lý Phàm cười nói.

“Sẽ không mệt lắm đâu, bây giờ là lúc công ty đi vào quỹ đạo, cho nên công việc mới nhiều hơn ngày thường một chút.”

Cố Họa Y ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu bận rộn, Lý Phàm kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, giúp đỡ Cố Họa Y xử lý công việc.

Đúng lúc hai người đang chung sức làm việc thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến gần, thư ký đẩy cửa bước vào văn phòng, nói: “Tổng giám đốc, có một người tên là Long Ba nói đến tìm anh Lý để xin lỗi.”

“Long Ba là ai?”

Cố Họa Y nghi ngờ hỏi.

“Hả?”

Trong lòng Lý Phàm hơi buồn bực, nếu Long Ba đến báo thù thì Lý Phàm còn có thể hiểu, chứ đến giải thích là cái quỷ gì?

Chẳng lẽ hôm qua sau khi thắng đã làm tính cách Long Ba thay đổi chóng mặt, chuẩn bị theo anh đi học kỹ năng lái xe giống Khương Văn Hân?

“Long Ba là một người đua xe thua anh vào tối qua, không ngờ anh ta lại đến xin lỗi.”

Lý Phàm giải thích một câu, suy nghĩ xem Long Ba thật sự đến xin lỗi hay là mượn cớ xin lỗi để đến gây chuyện.

“À.”

Cố Họa Y lên tiếng, thuận miệng nói: “Hay là anh ra ngoài xử lý một chút đi, nhiều việc cần làm lắm, anh cũng đừng để anh ta vào đánh, tránh cho quấy rầy đến công việc của em.”

“Đi, anh đi ra ngoài xem anh ta làm cái quỷ gì.”

Lý Phàm đứng dậy đi ra văn phòng, gặp được Long Ba mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở hành lang.

Đông Tử đi theo Long Ba, trong tay cũng lỉnh kỉnh đồ vật, nhìn hai người càng giống đi đút lót hơn.

Nhìn thấy Lý Phàm đi ra, mí mắt Long Ba co rút mạnh, lại vẫn cắn răng cố nở nụ cười miễn cưỡng.

“Người anh em Lý Phàm, thật không phải, chuyện đêm qua là tôi không đúng, tôi đến để thực hiện lời hứa, tôi quyết định làm tay sai cho anh.”

Lúc Long Ba nói chuyện, trong lòng anh ta liên tục chửi thầm Lý Phàm.

Đây là sỉ nhục! Là sỉ nhục cả đời của Long Ba này! Tao nhất định sẽ trả lại gấp bội cho mày!

Trong mắt Long Ba hiện lên sự hận thù, nhưng sau đó anh ta nhanh chóng áp hận thù xuống đáy lòng.

Lý Phàm nhìn Long Ba bằng ánh mắt trêu tức, vuốt cằm chậm rãi nói: “Tôi không thiếu tay chân, anh như vậy không thích hợp làm tay sai của tôi, mời quay về đi.”

Long Ba hơi ngạc nhiêu, sau đó sự xấu hổ xuất hiện trêи khuôn mặt.

Trước kia Long Ba đi đến đâu cũng được người người nịnh bợ, bây giờ muốn làm tay sai cho người ta mà còn bị chê ghét, điều này làm cho một kẻ có lòng tự trọng cao ngạo như Long Ba căn bản không thể chấp nhận.

“Anh có ý gì? Long Ba tôi…”

Long Ba hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc tức giận, cúi đầu nói: “Long Ba tôi thật sự đến xin lỗi, cũng cam tâm tình nguyện làm tay sai cho anh.”

“Nhìn anh hoàn toàn không có chút cam tâm tình nguyện nào, tôi sợ lầm sài lang thành chó, nuôi trong nhà lại thành hậu hoạ khôn lường.”

Đông Tử cười gượng tiến lên giảng hòa: “Hiểu lầm hiểu lầm, lúc trước hai anh đều là hiểu lầm nhỏ. Làm gì mà phải cắn chặt không tha thế? Long Ba người ta đã muốn đến xin lỗi rồi, anh Lý, anh rộng lượng cho anh ta một cơ hội đi.”

“Anh là ai? Chỗ này có chỗ cho anh nói chuyện à?”

Lý Phàm lạnh lùng hỏi.

“Tôi, tôi là, là bạn của Long Ba.”

Đông Tử lắp bắp nói một câu, anh ta bị khí thế của Lý Phàm dọa sợ.

Đông Tử cho Long Ba một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó yên lặng lui về phía sau từng bước, đã hạ quyết tâm không xen vào.

Chuyện như vậy mà còn xen vào thì thường là không có kết quả tốt, tục ngữ nói hay lắm, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cháu trai của đại Long Vương và Thiếu chủ Long Môn mà thật sự đánh lên thì Đông Tử giúp ai cũng không ổn.

Hai mắt Long Ba nhắm chặt, nếu không phải có Bát Gia uy hϊế͙p͙ thì anh ta đã sớm phủi tay chạy lấy người.

“Lý Phàm, phải làm sao anh mới tha thứ cho tôi? Anh nói đi, tôi nhất định sẽ nghe theo, cho dù anh muốn tôi quỳ xuống dập đầu trước anh cũng được.”

“Tôi rất tò mò, vì sao anh lại chạy đến xin lỗi tôi? Đây không phù hợp với tính cách của anh.”

Long Ba yên lặng vài giây, sau đó mới nói: “Là Bát Gia ép tôi, tôi không còn cách nào, cùng đường nên chỉ có thể xin lỗi anh, cái này anh vừa lòng chưa?”

“À, thì ra là thế, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ chấp nhận một lời xin lỗi không thành tâm nào cả, anh có thể cút rồi.”

Lý Phàm nói xong bèn quay về văn phòng, Long Ba ném đồ trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ Lý Phàm, giữ chặt Lý Phàm không cho anh đi.

Trong mắt Lý Phàm hiện lên ánh sáng lạnh, sau đó anh tung một cước đá lên đùi Long Ba, đánh Long Ba bay thẳng ra ngoài.

“Nói mày cút, mày có nghe không? Nếu không thì tao không khách khí đâu.”

Long Ba chịu đựng đau đớn, quỳ trêи mặt đất, nức nở nói: “Mong anh Lý tha thứ, cầu xin anh tha thứ cho tôi.”

“Tao tha thứ cho mày, cút đi, đừng đến làm phiền tao nữa.”

Lý Phàm nói xong thì quay về văn phòng, mạnh tay đóng cửa phòng làm việc.

Đông Tử ném đồ trong tay xuống, nâng Long Ba đang quỳ trêи đất lên: “Anh tội gì phải như vậy? Đây không phải chính mình tìm xấu mặt à.”

“Anh nghĩ tôi muốn vậy à? Nếu làm lão già Bát Gia kia gọi điện cho ông nội tôi, có khi ông nội tôi chạy thẳng đến đây dạy dỗ tôi đấy, tôi cũng không muốn bị nhốt vào ngục tối ở nhà đâu!”

“Hi” mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.”

Đông Tử cảm khái một câu, sau đó dìu Long Ba nhanh chóng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc