THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Kruff, Tần Kiến Chương cao hứng muốn nhảy dựng lên, lần này cũng coi là một trải nghiệm vô cùng nguy hiểm.

Chỉ cần đoàn đội của Angel không tới thì Tần Kiến Chương cảm thấy mình tuyệt đối là bất khả chiến bại ở trong nước.

“Hahaha, xem ra vận may của các người không tốt rồi. Nếu đoàn đội Angel không tới thì trên đời này không ai có thể đánh bại tôi. Các người chuẩn bị táng gia bại sản đi.”

Sắc mặt Cố Thiệu Dũng lập tức tái xanh, ông ta cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

“Rốt cuộc là vì sao? Tại sao các người lại nhắm vào nhà họ Cố chúng tôi? Chúng tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai!”

Cố Thiệu Dũng không nhịn được hỏi.

“Các ngươi đắc tội với ai thì trong lòng các người rõ nhất, tôi không nói nhiều nữa, các người hãy hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này đi, cuộc họp báo sẽ tổ chức bất cứ lúc nào.”

Tần Kiến Chương đắc ý nói, trông giống như một vị tướng thắng trận, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, xoay người chuẩn bị đưa người của mình quay về báo tin vui cho Mã Đức Phúc.

Cố Họa Y nhìn Lý Phàm, mím môi định nói gì đó với Lý Phàm nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Lý Phàm hiểu được suy nghĩ của Cố Họa Y, anh cầm lấy tay Cố Họa Y, vỗ nhẹ ra hiệu cho Cố Họa Y đừng lo lắng.

“Để anh ta đi như vậy sao?”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Tần Kiến Chương dừng bước chân, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Phàm: “Sao nào, anh thật muốn đánh tôi?”

“Không đánh, tôi chỉ muốn cùng anh thảo luận một số vấn đề điều khoản luật pháp thôi.”

Lý Phàm mỉm cười nói.

“Haha.”

Tần Kiến Chương mỉm cười khinh thường: “Anh muốn cùng tôi thảo luận? Xin hỏi anh có thân phận gì? Anh có hiểu các điều khoản pháp luật không, đồ vô dụng như anh đừng có trổ tài tranh luận với tôi, nếu không tôi sẽ làm anh mất lòng tin vào bản thân đấy.”

Cố Tuấn Hào bĩu môi, vì Lý Phàm không dám đánh Tần Kiến Chương mà lại muốn cùng Tần Kiến Chương thảo luận về luật pháp nên anh ta cảm thấy rất khinh thường.

“Tên phế vật như anh hiểu biết luật từ khi nào? Anh không phải giỏi nhất chính là đánh nhau sao? Anh đánh tên luật sư rác rưởi này để anh ta biết đau là gì đi, như vậy anh ta sẽ không dám kiện chúng ta nữa.”

Cố Tuấn Hào oán hận nói.

Lý Phàm không để ý tới Cố Tuấn Hào, mà nhìn thẳng vào Tần Kiến Chương: “Anh đang định dùng điều thứ 39 điều thứ 41 ở chương 5 luật y tế có đúng không.”

Sắc mặt Tần Kiến Chương đột nhiên thay đổi, anh ta kinh ngạc nhìn Lý Phàm, không ngờ Lý Phàm lại nói thẳng ra những tính toán trong lòng mình.

Sau khi nghiên cứu tất cả các tài liệu, trong đơn kiện của Tần Kiến Chương chủ yếu xoay quanh hai điều khoản đó làm cơ sở chính.

“Có vẻ như tôi đã nói đúng rồi, nhưng anh có chú ý đến cách giải thích bổ sung mới nhất của Điều 39 và các tiêu chuẩn áp dụng thực tế của Điều 41 chưa? Nếu anh không chú ý đến hai điểm này thì tôi thực sự không biết anh trở thành một luật sư thành công như thế nào nữa.”

Lý Phàm bình tĩnh nói, đám người Cố Thiệu Dũng nghe xong như lạc vào sương mù, tuy rằng hiểu những từ Lý Phàm nói, nhưng cũng không hiểu được hết ý tứ trong đó.

Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt Tần Kiến Chương thay đổi, mọi người đều biết lời nói của Lý Phàm có tác dụng rồi.

Sau khi bất ngờ là hoảng sợ, đám người Cố Thiệu Dũng hoảng sợ nhìn Lý Phàm, như thể họ đang nhìn thấy một con quái vật thời tiền sử.

Lý Phàm ở trong mắt mọi người bị coi là đồ vô dụng, lúc này lại đang thảo luận về luật pháp với những luật sư cấp cao trong nước, điều này khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là kỳ dị.

Cố Họa Y vui mừng nhìn Lý Phàm, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi Cố Họa Y gặp phải nguy hiểm thì người đầu tiên cô nghĩ đến luôn là Lý Phàm.

Giờ phút này, Lý Phàm mang đến cho Cố Họa Y cảm giác vô cùng an toàn, giống như Lý Phàm là ngọn núi cao nhất thế giới, có thể chống chọi hết mọi cơn bão khó lường.

Kruff có chút khoa trương nói: “Ôi trời, thượng đế của tôi, tôi nghĩ thượng đế nhất định rất tán thưởng cậu Lý. Không ngờ cậu Lý còn là một người rất giỏi luật pháp, cậu thực sự khiến tôi rất ngạc nhiên.”

Giọng điệu khoa trương vang dội khắp phòng họp, cũng khiến Tần Kiến Chương trầm ngâm.

Giải thích bổ sung mới nhất là gì?

Tiêu chuẩn áp dụng thực tế?

Những thứ đó là cái quái gì vậy!

Con quái thú trong lòng Tần Kiến Chương đang gào thét, không đoán ra được Lý Phàm đang nói cái gì.

Luật sư dưới quyền của anh ta bắt đầu tìm kiếm thông tin trên điện thoại. Một lúc sau, vẻ mặt đau khổ đưa điện thoại cho Tần Kiến Chương.

“Đây là lời giải thích bổ sung mới nhất và tiêu chuẩn áp dụng thực tế được phát hành vào đêm qua. Tối hôm qua chúng tôi quá bận quá nên đã quên đọc phần này.”

Tần Kiến Chương vội vàng cầm điện thoại nhìn nội dung trên màn hình, sau đó giống như bị sét đánh.

“Mẹ kiếp! Sao tối qua các người không chú ý hả! Chuẩn bị cả đêm đều vô dụng rồi!”

Tần Kiến Chương tức giận gầm lên.

Nhìn thấy Lý Phàm mỉm cười, Tần Kiến Chương tức giận ném điện thoại: “Chuyện này sao anh biết? Lẽ nào tối hôm qua đã biết chúng tôi muốn nhắm vào anh!”

“Hì hì, trở về nói với ông chủ anh là, nếu có chuyện gì thì cứ mạnh dạn nói ra, đừng dùng những thủ đoạn ghê tởm này, nếu không tôi sẽ khiến ông ta bị làm buồn nôn chết.”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

Tần Kiến Chương hừ lạnh một tiếng, lùi lại một bước nói: “Tôi sẽ gửi lời của anh đến ông chủ, nhưng tôi khuyên anh nên đi nhận tội với ông chủ càng sớm càng tốt, đừng để liên lụy đến người khác.”

“Đi thôi!”

Tần Kiến Chương hét lên một tiếng, sau đó mang luật sư của mình rời đi.

Đám người Cố Thiệu Dũng nhìn chằm chằm Lý Phàm, từ lời nói của Tần Kiến Chương thì có thể biết kẻ đầu xỏ là tên vô dụng Lý Phàm này.

Mặc dù vừa rồi biểu hiện của Lý Phàm khiến người ta rất kinh ngạc, cho dù Lý Phàm dọa Tần Kiến Chương sợ hãi bỏ chạy, nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là phải tìm hiểu xem Lý Phàm đã gây ra tai họa gì.

Bốp!

Cố Thiệu Dũng vỗ mạnh bàn, giận dữ hét lên: “Lý Phàm! Tên vô dụng nhà cậu đã gây ra tay họa rồi đấy! Bây giờ bọn họ còn điều động luật sư đến thu thập dữ liệu bệnh nhân, người cậu trêu chọc sắp giết chết nhà họ Cố rồi có biết không hả!”

“Có tôi ở đây, nhà họ Cố các người sẽ chỉ ngày càng trở nên thịnh vượng hơn thôi.”

Lý Phàm bình tĩnh nói, như thể đang trần thuật lại sự thật.

“Phi!

“Cố Tuấn Hào nhổ nước bọt, khinh thường nhìn Lý Phàm:”Má nó đúng là thứ khoác lác, anh nghĩ anh là ai mà bày đặt nói có anh ở đây! Có anh ở đây chỉ khiến nhà họ Cố chúng tôi tai họa ngập đầu thôi! Anh xem xem anh đã làm ra chuyện gì, lần này đã trêu chọc tới ai rồi!”

Lý Phàm thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Các người không cần phải biết nhiều như vậy, chỉ cần biết sẽ không sao là được rồi, tiếp theo các người mở cuộc họp đi.”

“Cậu nói không có chuyện gì là sẽ không có chuyện gì hả? Cậu coi mình là cái rốn của vũ trụ sao, cậu phải giải thích rõ ràng chuyện này cho chúng tôi, nếu không cậu sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Cố!”

Cố Thiệu Dũng bực mình nói.

Lúc này, đám người Cố Thiệu Dũng cảm thấy vô cùng bất an, họ cảm thấy nếu không làm rõ mọi chuyện thì ban đêm sẽ không thể ngủ ngon được.

“Các người có chắc là muốn nghe?”

Lý Phàm nhìn đám người trong nhà họ Cố, cười khẩy nói: “Nghe xong, chỉ sợ các người đái ra quần mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc