THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 643: ĂN VẠ

Công Tôn Quân tức giận rời đi, nhưng hoa quả, rau củ, thịt trứng và cả đầu bếp mà anh ta mang tới đều ở lại.

Nhóm đầu bếp bắt đầu nấu nướng trong phòng bếp, rất nhanh những món ăn thơm lừng đã được bưng lên bàn, mà lúc này Lý Phàm lại nhận được điện thoại của quản lý của Quan Nhân Đường.

Quản lý Quan Nhân Đường thông báo Lý Phàm về thời gian của buổi giảng tọa thành phố là tám giờ tối nay, hi vọng Lý Phàm có thể ra mặt làm người diễn giảng.

Thời gian được chốt gấp rút như vậy là do Ngô Đạo Văn sắp xếp, Ngô Đạo Văn nghĩ nhân cơ hội Lý Phàm đến làm người diễn giảng tối nay, sau khi buổi giảng tọa kết thúc sẽ bàn với Lý Phàm một vài chuyện.

Vì lo lắng sẽ bị người của Đại Long Vương ở cạnh giám sát, nên Ngô Đạo Văn chỉ có thể ra hạ sách này để che giấu.

Lý Phàm nhận điện thoại xong suy nghĩ một lúc, cảm thấy sự sắp xếp của Ngô Đạo Văn có chút kì lạ, hơn nữa điều khiến Lý Phàm nghi ngờ nhất chính là người thông báo cho anh lại chỉ là quản lý.

Dựa theo quan hệ giữa Ngô Đạo Văn và Lý Phàm, nên là Ngô Đạo Văn đích thân gọi điện mời Lý Phàm mới đúng.

Cái gọi là chuyện xảy ra khác thường tất có điều kì lạ, Lý Phàm nghĩ có thể là do bên Ngô Đạo Văn đã xảy ra chút vấn đề, muốn anh qua đó xem xét tình huống.

Sau khi đồng ý với lời mời của quản lý, Lý Phàm bước đến bên cạnh bàn ăn nói với Cố Họa Y: “Quản lý của Quan Nhân Đường mời anh đi diễn giảng tối nay, vợ, em có muốn đi cùng anh không.”

“Đương nhiên muốn rồi, bây giờ đi sao?”

Cố Họa Y đặt bát đũa trong tay xuống, vô cùng mong chờ thần thái của Lý Phàm khi làm người diễn giảng.

Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Lý Phàm đứng trên sân khấu nói chuyện một cách thoải mái, Cố Họa Y càng lúc càng nóng lòng.

“Hahaha, vậy thì đi thôi, Hiểu Đồng, cô ở nhà chăm sóc ba mẹ vợ tôi cho tốt nhé, tối nay tôi và Họa Y có việc rồi.”

Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, vui vẻ đi ra ngoài.

Trần Hiểu Đồng phồng má nhìn hai người rời đi, những món ăn ngon lành đều trở nên nhạt nhẽo, cô ta thật ra cũng muốn đi cùng.

Có điều, vì những lời nói ban nãy của Lý Phàm, Trần Hiểu Đồng cũng không dày mặt đòi đi theo, hơn nữa Trần Hiểu Đồng cũng lo lắng bị vợ chồng Cố Thiệu Huy nhìn ra gì đó khác thường, nếu như vậy thì cô ta không thể tiếp tục ở bên cạnh Lý Phàm được nữa.

Trần Hiểu Đồng thu lại tâm tư, miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ ra bình thường với vợ chồng Cố Thiệu Huy.

Lý Phàm và Cố Họa Y lái chiếc Mercedes Benz mới mua, thuận theo con đường núi lái khỏi khu nhà.

Lái ra khỏi khu nhà không bao xa, lúc Lý Phàm chuẩn bị giẫm ga tăng tốc, đột nhiên có một bà cụ bên đường xông ra ngã xuống trước chiếc xe.

Lý Phàm vội giẫm phanh xe, bánh xe chà sát xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu nhức tai, sau đó chiếc Benz cuối cùng cũng dừng lại nơi cách bà cụ năm mét.

Cố Họa Y ngồi ở ghế phó lái ngơ người ra, ngây ngốc nhìn bà cụ ngã dưới đất, cô tháo dây an toàn định đi xuống theo bản năng.

Lý Phàm giữ Cố Họa Y lại, thấp giọng nói: “Em đừng vội xuống đó, tình huống này em không ứng phó nổi đâu, cho dù là người có tiền lương hơn ba trăm triệu một tháng cũng không đối phó nổi với bà cụ này đâu.”

“Hả?”

Cố Họa Y kinh ngạc kêu một tiếng, cảm thấy lời này của Lý Phàm có hơi làm quá.

Cho dù bây giờ những chuyện như giúp đỡ người già bị lừa xảy ra rất nhiều, nhưng Cố Họa Y vẫn cho rằng đó chỉ là thiểu số mà thôi.

Bà cụ trước mắt này bị ngã dưới đường, Cố Họa Y vẫn cảm thấy nên cứu người ngay lập tức.

“Nào có lố như anh nói, thế giới này người lương thiện vẫn rất nhiều… a! Bà ấy, bà ấy muốn làm gì!” Cố Họa Y đang chuẩn bị dạy dỗ Lý Phàm một phen thì lại nhìn thấy bà cụ chủ động lăn về phía trước xe.

Bà cụ ngã dưới đất không đứng dậy, cũng không gào hét cầu cứu, mà chỉ nghiến chặt răng khi nhìn thấy mình còn cách chiếc xe Benz năm mét.

Sau đó, bà cụ đột nhiên lăn cơ thể về phía trước, làm vài động tác lăn ba trăm sáu mươi độ rồi lăn đến trước cái xe.

“Ai ui! Đâm trúng người ta rồi, lái xe đâm trúng người ta rồi, một bà lão cô độc như tôi bị đâm sắp chết rồi, còn có thiên lí không đây.” Sau khi bà cụ tạo dáng xong, lập tức hét lên những lời thoại đã chuẩn bị sẵn.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Không phải người già trở nên xấu xa, mà người xấu xa đã già rồi, loại người ăn vạ này em không đối phó được đâu, yên tâm ngồi trong xe đi, anh xuống xem sao.”

Cố Họa Y ngây ngốc gật đầu, không ngờ những câu chuyện xảy ra trên mạng cô lại gặp ở ngoài đời thật.

Lý Phàm xuống xe, bước đến bên cạnh bà cụ rồi ngồi xuống.

Bà cụ liếc nhìn Lý Phàm, rồi hét càng lớn hơn: “Đâm trúng người ta rồi, cậu lái xe đâm trúng tôi, cánh tay già nua của tôi sắp hỏng luôn rồi, cậu phải trả viện phí cho tôi.”

“Lương một tháng của tôi chỉ có chín triệu, bà cảm thấy tôi nên bồi thường cho bà bao nhiêu thì hợp lí.”

“Chín triệu? Chín triệu mà cậu có thể lái Benz, đừng thấy tôi già mà nghĩ rằng bà già này không biết gì, người lái Benz đều là người có tiền, kiểu gì cũng phải bồi thường tôi vài ba tỉ chứ.”

Bà cụ nói xong, lại tiếp tục khóc lóc, oán than với trời đất.

“Cái giá này của bà tôi thật sự không thể đưa ra được, vài trăm nghìn tôi còn có thể suy nghĩ một chút, chiếc xe này của tôi đã quay lại động tác ban nãy của bà rồi, bà đây là đang ăn vạ đó.”

Bà cụ liên ngồi dậy, hai tay đặt lên mui xe, tựa đầu vào đèn xe.

“Cậu mới ăn vạ đó, tôi đang yên đang lành đi qua đường thì bị cậu đâm, cậu còn ăn và ngược lại tôi, tôi oan muốn chết, không có ai tốt bụng đến giúp đỡ tôi, giúp đôi đòi lại công lí! Người có tiền đều xấu xa, đâm người ta rồi còn không bồi thường viện

phí!”

Bà cụ khóc lóc là đang đưa ra ám hiệu, rất nhanh đã có hai người xông ra từ bên đường, chạy đến trước xe Benz, sắc mặt vô cùng đau buồn.

“Bà cụ, bà sao thế, dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy nói chuyện.”

Một người nói với bà cụ.

Người còn lại nhìn Lý Phàm nói: “Tôi thấy đây là tai nạn ngoài ý muốn, cậu nhóc, cậu là tài xế hả? Đâm trúng người ta ít nhiều cũng phải bồi thường chứ, nếu không đến cả người qua đường như tôi cũng không chấp nhận được nữa.”

“Haha, vậy ông cứ không chấp nhận được nữa đi, chuyện này tôi tìm nhóm tuần tra để giải quyết thì tốt hơn.”

Lý Phàm lấy điện thoại ra định gọi điện, người kia liền sốt ruột, giơ tay ra cướp điện thoại của Lý Phàm.

“Cái cậu này, có chuyện gì từ từ nói, đừng có chuyện gì cũng tìm tuần tra. Cậu đâm bà cụ này, bồi thường cho bà ấy là điều nên làm, cũng chẳng bao nhiêu cả, cậu lái xe Mercedes Benz, việc gì phải đôi co với một bà cụ.”

“Đưa tay ông ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”

Lý Phàm cúi đầu nhìn điện thoại mình, màn hình điện thoại đã bị người kia tắt đi rồi.

“Cho cậu mặt mũi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không, đâm người ta rồi còn không đền tiền, đừng hòng tôi trả.”

Vốn hai người đàn ông một người đóng vai ác một người đóng vai tốt ra đòi công lí, lúc này thấy Lý Phàm mềm cứng đều không chịu, bèn xắn tay áo lên, để lộ sắc mặt hung ác.

Bà cụ cũng mắng chửi rồi đứng dậy: “Tên súc sinh này, bà đây va chạm với Mercedes Benz nhiều rồi, cậu là người đầu tiên không bỏ tiền ra đấy, còn mở miệng ra nói một vài trăm, cậu không biết xấu hổ à.”

Bình luận

Truyện đang đọc