THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 923: CHƠI ƯNG BỊ ƯNG MỔ MẮT

Cậu Long nổi giận, thấy Cuồng Ma Chung Cực cầu xin Lý Phàm thì nhất thời mất bình tĩnh, anh ta chưa từng khách sáo với anh như vậy.

Nhưng giờ Cuồng Ma Chung Cực lại bắt đầu cầu xin Lý Phàm, vậy là sao? Chẳng lẽ anh không đủ khiếp sợ bằng Lý Phàm?

“Tên khốn này, không ngờ anh ta lại quên ai mới là chủ của mình, mấy người các cậu còn không mau đi tiêm một liều để anh ta tỉnh táo lại.” Cậu Long cười nham hiểm.

Mấy người khác nghe xong đều sửng sốt, cần phải cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố ư? Có thể nói thể lực của anh ta đã đạt đến trình độ hàng đầu rồi.

Nếu cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố, không khỏi dùng dao trâu mổ gà.

Cậu Long vốn định đợi Cuồng Ma Chung Cực thất bại hay thành công rồi mới trừ khử, nhưng giờ anh đã nghĩ ra một ý hay hơn, muốn để anh ta và Lý Phàm cùng chết.

Nếu có thể thành công, thì đây là tin tức quá tốt với anh, nên anh cực kỳ mong đợi.

Mọi người liếc nhìn nhau, bọn họ đều biết cậu Long đã hạ quyết tâm rồi, nếu giờ họ còn do dự không làm, chắc chắn sẽ chọc giận anh ta.

Bọn họ đều không suy nghĩ nhiều, lúc này mới gấp gáp đi chuẩn bị, khi đã chuẩn bị ổn thỏa thì nhắm vào người Cuồng Ma Chung Cực.

Một tiếng xé gió vang lên, sau khi biết đối phương nhắm về phía Cuồng Ma Chung Cực, Lý Phàm không hề dao động, vì anh ta là kẻ thù của anh, nếu anh ta chết cũng chẳng liên quan đến anh.

Rồi vẻ mặt của Cuồng Ma Chung Cực trở nên cực kỳ khoa trương, hơn nữa còn không ngừng gào thét, Lý Phàm thấy thế thì có dự cảm không lành.

Anh cũng không ngốc, tất nhiên đã nhìn ra vấn đề gì đó, anh không ngờ lại có người cho Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố.

Chắc chắn mấy người đó đang trốn trong bóng tối, thân hình của Cuồng Ma Chung Cực lại trở nên to lớn, giờ vóc dáng vốn đã cao to lực lưỡng lại càng giống hệt một ngọn núi lớn, làm người khác rất khiếp sợ.

Thể lực của Cuồng Ma Chung Cực cũng tăng lên đáng kể, giờ anh ta vô cùng phấn chấn, liếm môi nhìn Lý Phàm, rồi cười lớn: “Ha ha, tôi cảm thấy cả người đã tràn đầy sức sống, dù cậu lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của tôi.”

Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, dùng thuốc để tăng thực lực thì có tài cán gì, trong mắt anh, đối phương làm vậy chẳng khác gì vẽ vời thêm chuyện, chứ không có tác dụng gì.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh muốn ra tay với tôi cũng phải xem thử anh có tư cách đó không, tiếp chiêu đi!”

Lần này Lý Phàm không đùa bỡn nữa, mỗi lần ra tay đều nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của đối phương.

Nhưng Cuồng Ma Chung Cực lại cười khẩy: “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa, tôi đã mất cảm giác đau rồi, mấy chiêu đó của cậu chẳng có tác dụng gì với tôi.”

Lý Phàm cũng cười, vậy thì chưa chắc, anh không tin đối phương có thể mất cảm giác đau ở khắp người, dưới sự công kích của Lý Phàm, cuối cùng hành động của Cuồng Ma Chung Cực cũng trở nên chậm chạp.

Cuồng Ma Chung Cực giận dữ bắt đầu ra tay với Lý Phàm, như muốn giết chết anh, nhưng mỗi lần anh ta tiếp cận anh, đều có sự chênh lệch rất lớn, như thể cách một bước nhưng lại khiến người khác không thể đến gần.

Cuồng Ma Chung Cực bắt đầu buồn bực, đối phương thật sự quá linh hoạt, khiến anh gần như không thể nào túm được, đành phải trơ mắt gào thét.

Sắc mặt cậu Long cũng thâm trầm, anh còn tưởng Cuồng Ma Chung Cực dùng kích thích tố xong sẽ giết chết Lý Phàm, ai ngờ vẫn không thể làm gì được.

Cuồng Ma Chung Cực nghĩ chắc chắn đầu Lý Phàm bị úng nước rồi, bỗng xuống tay với anh, mỗi lần ra đòn đều cực kỳ tàn nhẫn.

Rồi Cuồng Ma Chung Cực bỗng cảm thấy cơ thể đau đớn, gần như khiến anh không thể chịu đựng nổi, bắt đầu hoảng loạn.

Anh nghiến răng, chỉ muốn mau chóng kết thúc trận đấu.

Lý Phàm giữ chặt cánh tay của Cuồng Ma Chung Cực, về mặt sức lực, anh khoe mẽ rằng mình có ưu thế hơn, nhưng sau đó anh lại mất bình tĩnh, vì hai tay Lý Phàm như gọng kìm, giữ chặt cánh tay anh.

Dù anh dùng sức thế nào cũng không thể làm gì được Lý Phàm.

Lý Phàm cảm thấy kích thích tố này hơi quen, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng lại quên mất, nhất thời chưa nhớ ra được.

Giờ bộ dạng của Cuồng Ma Chung Cực vô cùng chật vật, rõ ràng anh lớn gấp đôi Lý Phàm, nhưng lại không thoát ra được, anh cảm thấy cơn đau trong người ngày càng rõ ràng, bỗng có dự cảm không lành.

“Đây là kích thích tố liều lượng cực lớn?” Cuồng Ma Chung Cực chợt nhận ra vấn đề, giọng nói bỗng trở nên run rẩy giận dữ.

Anh biết kích thích tố liều lượng cực lớn nghiêm trọng đến mức nào, một khi đã sử dụng thì không phải là chuyện tốt lành gì với anh, anh không ngờ Lý Phàm cũng nghĩ như thế.

Sở dĩ Lý Phàm khống chế Cuồng Ma Chung Cực cũng vì lý do rất đơn giản, đó là anh đã nhìn ra kích thích tố có thời gian với đối phương, chỉ cần tiêu hao trong thời gian dài, thì nó sẽ biến mất.

Bằng không chắc chắn anh sẽ rất trắc trở để đối phó với Cuồng Ma Chung Cực.

Khi đã gần đến lúc, Lý Phàm mới buông tay ra, giờ Cuồng Ma Chung Cực bỗng trở nên đờ đẫn.

Lý Phàm im lặng, bắt đầu mặc niệm cho đối phương, trong lòng rất đồng tình với Cuồng Ma Chung Cực, anh cũng nhìn ra anh ta đã chết rồi.

Đây là hiện tượng sau khi cơn đau đạt đến một trình độ nhất định, thì cơ thể sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Không thể không nói, kiểu chết này còn đau khổ hơn chết vì đau nữa.

Sau khi sát thủ Chung Cực chết, mấy người khác bắt đầu mất bình tĩnh, nhất là cậu Long, anh không dám tin cao thủ mà mình đào tạo nhiều năm lại chết như vậy.

Cậu Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, bỗng thấy Lý Phàm đang nhìn qua đây thì có dự cảm không lành, nhất thời rùng mình, cảm thấy mình đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.

Anh lau mồ hôi lạnh, rồi mới vội vã rời khỏi đây.

Tất nhiên Lý Phàm cũng nhìn thấy cậu Long, nhưng chẳng hề bất ngờ, giờ chuyện đã được giải quyết rồi, nên anh không cần phải đuổi theo, chí ít như vậy có thể khiến anh ta khiếp sợ.

Lúc cậu Long đang bỏ chạy thì ông Võ vội chạy tới, anh nhíu mày hỏi: “Sao ông lại tới đây?”

“Cậu chủ, chúng ta bị Sở Trung Thiên chơi rồi, tên đó vừa nhận được tiền đã thế chấp đơn hàng rồi.” Ông Võ thở dài.

Ông không ngờ mình là cao thủ chơi ưng lại bị ưng mổ vào mắt, thật nhục nhã.

Bình luận

Truyện đang đọc