THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cố Bội Sam nhìn Lý Phàm như nhìn một kẻ ngu ngốc, khóe môi nhếch lên, cười hừ một tiếng: “Ha, Lý Phàm anh có ý kiến gì? Sao hả, anh là Lý phú thiếu thần bí đó sao?”

Lý Phàm lắc đầu, cười khẽ: “Nói không chừng.”

Ha ha!

Nghe vậy, trong nội đường của nhà tổ nhà họ Cố nổ ra những tiếng cười cợt.

“Vãi! Lý Phàm này điên rồi à, vậy mà nói ra loại lời này.”

“Thật là không biết xấu hổ mà, cậu ta sợ là muốn nổi tiếng đến điên rồi.”

“Ài, Cố Họa Y dính vào ông chồng như này cũng là đổ máu độc tám đời.”

Đối diện với tiếng cười cợt của mọi người, Lý Phàm biểu hiện vô cùng thản nhiên.

Lũ kiến hôi này, há biết người ngồi ở trước mặt bọn họ chính là Lý phú thiếu mà bọn họ ngưỡng mộ và sùng bái đó!

Nhẫn.

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai đứng dậy, chỉ vào Lý Phàm bắt đầu mắng: “Lý Phàm, cậu im miệng cho tôi! Chỗ này có phần cho cậu nói chuyện sao? Cậu không ngại mất mặt, tôi vẫn ngại mất mặt đó!”

Vương Cẩn Mai sắp tức chết rồi!

Tên Lý Phàm này, thật là đến đây cũng khiến bà ta mất mặt.

Anh lẽ nào không có một chút xấu hổ nào sao?

Lẽ nào, cứ phải để mọi người coi thường bọn họ, trong lòng anh mới vui vẻ hay sao?

Phế vật, chính là phế vật!

Tối nay về, nhất định phải nháo một trận, bắt buộc phải khiến Họa Y ly hôn với anh!

Tào Thục Phân ở một bên, cũng nhướn mày cười mỉa nói: “Ha ha, một con chó ăn bám, vậy mà còn dám nói vớ vẩn, thật là không biết ví trí thật của mình ở đâu.”

Lý Phàm muốn giải thích, nhưng Cố Họa Y bên cạnh, mặt mày lạnh lẽo trầm giọng nói anh: “Đủ rồi, Lý Phàm, anh im miệng!”

Hốc mắt Cố Họa Y tràn ngập nước mắt uất ức, vốn dĩ cô rất khó chịu rồi, bây giờ Lý Phàm còn muốn nói mấy lời này, không phải đem cô đẩy đến trước mặt bọn họ, đợi bị sỉ nhục hay sao.

Lý Phàm sững người, một câu nghẹn ở cổ họng, bất lực cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi.”

Ông cụ Cố lúc này cũng vỗ bàn nói: “Được rồi được rồi, tất cả dừng lại hết đi.”

Mọi người ngậm miệng, nhưng ánh mắt đều khinh bỉ nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.

Cũng vào lúc này, ông cụ Cố khẽ ho hai tiếng, mở miệng nói: “Như thế này, nhân bữa tiệc gia đình tối nay, ta tuyên bố một chuyện.”

Nghe thấy lời này, mọi người đầu vực lại tinh thần.

Cố Tuấn Hào tự nhiên mang vẻ mặt tươi cười đắc ý, rất kích động, ánh mắt cũng đầy ý khiêu khích mà nhìn Cố Họa Y.

“Liên quan đến hợp đồng của tập đoàn Vinh Khang, ta suy nghĩ vẫn là giao cho Cố Tuấn Hào phụ trách.” Ông cụ Cố nói: “Họa Y, cháu ngày mai bàn giao cho Tuấn Hào, dù sao hợp đồng còn chưa ký tên thì để Tuấn Hào ký đi. Còn cháu, bình thường không có gì cũng giúp việc cho Tuấn Hào, nhìn nhiều học nhiều, biết chưa?”

Sau khi lời này vừa dứt, cả nội đường đều yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người, đều không hiểu mà nhìn ông cụ, mà sau đó lại đưa mắt lên người Cố Họa Y.

Cái gì?

Ông cụ lấy đi thân phận người phụ trách hợp tác với tập đoàn Vinh Khang của Cố Họa Y cho Cố Tuấn Hào?!

Đây là chuyện lớn!

Cố Họa Y lúc này cũng sốc rồi, ánh mắt ngây ngốc nhìn ông cụ.

“Ông nội, hợp đồng này là chủ tịch Vinh cho cháu, ông sao có thể cứ như thế lấy cho Cố Tuấn Hào chứ, hơn nữa, anh ta căn bản không hiểu…” Cố Họa Y khẩn trương rồi, liều mạng muốn nói gì đó.

“Được rồi! Ta đã quyết định rồi, chuyện này cứ như thế đi!”

Ông cụ Cố trực tiếp cắt ngang lời của Cố Họa Y, sắc mặt tối đi, trực tiếp đứng dậy rời khỏi nội đường.

Thấy ông cụ Cố rời khỏi, trong lòng Cố Họa Y thấy uất ức, tức giận siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Cô biết, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Cố Tuấn Hào!

Cô tức giận nhìn chằm chằm Cố Tuấn Hào đến đỏ bừng mặt, cuối cùng Cố Hưng Võ không chịu được, lớn tiếng cười!

Ha ha ha!

“Cố Họa Y, như thế nào, bây giờ có phải rất tức giận không, rất muốn đánh tôi không? Ha ha, dựa vào cô, còn muốn cá muối trở mình ở trước mặt ông nội tạo ra thành tích? Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô đều không có cơ hội, cô mãi mãi sẽ bị tôi chà đạp dưới chân!” Cố Tuấn Hào dương dương tự đắc cười nói.

Nhất là nhìn thấy biểu cảm sắp khóc đó của Cố Họa Y, trong lòng anh ta càng thêm sảng khoái.

“Cố Tuấn Hào, anh tên tiểu nhân bỉ ổi này, hợp đồng này vốn chính là của tôi!” Cố Họa Y không cam tâm hét lên.

Cố Tuấn Hào nhún vai nói: “Vậy thì như thế nào chứ, ông nội để tôi tiếp nhận rồi, cô chẳng lẽ còn có ý kiến sao? Nhìn bộ dạng này, tôi còn phải cảm ơn cô, nếu không phải cô lấy được hợp đồng này, tôi thật sự không có cơ hội phụ trách vụ hợp tác này. Có điều cô yên tâm, vụ hợp tác này cô không cần làm cấp dưới cho tôi, cô tuyệt đối không thể có bất cứ liên quan gì đến vụ hợp tác này.”

Cô Họa Y tức phát điên, trực tiếp đứng dậy, rời khỏi nhà tổ nhà họ Cố.

Cố Tuấn Hào còn thêm mắm dặm muối nói theo ở đằng sau: “Cố Họa Y, thật ra ông nội trước đây rất thích cô, đáng tiếc nha, ai kêu cô gả cho tên phế vật như Lý Phàm đó chứ, nếu không ông nội cũng sẽ không thất vọng về cô.”

Cố Họa Y siết chặt nắm đấm, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.

Lý Phàm vội đứng dậy đuổi theo ra ngoài, đáng tiếc đã không nhìn thấy bóng dáng của cô.

Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai tự nhiên cũng không ngồi tiếp được nữa, chân trước chân sau theo Cố Họa Y rời khỏi nhà tổ nhà họ Cố.

Bọn họ vừa đi, cả ngôi nhà nổ ra tiếng cười ầm ĩ, mọi lời nói khó nghe về Lý Phàm và Cố Họa Y đều có.

Về đến nhà, đứng ở cửa, Lý Phàm vừa chuẩn bị bước vào thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cãi nhau của mẹ vợ Vương Cẩn Mai.

“Đáng ghét! Thật sự quá đáng ghét! Ông cụ làm như thế, thật sự không có xem nhà chúng ta là người mà đối đãi, đây là hợp đồng mà Họa Y lấy được, ông cụ dựa vào đâu mà nhường cho tên Cố Tuấn Hào không có học vấn đó!”

Vương Cẩn Mai tức giận mà giẫm chân, mở ngoác miệng mà mắng to: “Không được không được, tôi phải đi tìm ông cụ lý luận.”

Nhìn Vương Cẩn Mai muốn ra khỏi cửa, Cố Thiệu Huy vội kéo lại, nói: “Bà đừng đi làm loạn thêm nữa, chuyện này ông cụ nếu đã quyết định rồi thì không thay đổi được đâu.”

“Vậy chúng ta cứ để thôi như thế sao? Cố Thiệu Huy, tôi theo ông lâu như thế, ông có khi nào dám đấu tranh? Giống y như tên phế vật Lý Phàm!” Vương Cẩn Mai quát tháo ầm ĩ.

“Hai người nói xem, chúng ta sao lại dính phải tên vô dụng như thế?! Hôm nay, nhà chúng ta coi như mất hết mặt mũi rồi, hai người nhìn đi, cái đuôi của tên Cố Tuấn Hào đó sắp vểnh lên trời rồi! Tôi mặc kệ, tên Lý Phàm này, Họa Y con bắt buộc phải cùng nó ly hôn!”

Vương Cẩn Mai ở trong phòng sách quát tháo, cả người tràn ngập lửa giận, hận không thể bóp chết Lý Phàm.

Cố Thiệu Huy cũng rất bất lực, dính phải một thằng con rể như này, thật là tạo nghiệp mà.

Cố Họa Y ngồi ở trên sô pha, một lời cũng không nói, chỉ khóc.

“Khóc cái gì mà khóc, con và nó mau chóng ly hôn đi! Thứ rác rưởi không được tích sự như này, mắt không thấy tâm không phiền! Nó không đi, nhà chúng ta không có ngày được sống tốt!”

Vương Cẩn Mai tức đến hỏng rồi, đập phá không ít đồ vật.

Cố Họa Y lúc này cũng ngẩng đầu, khóc lóc nói: “Mẹ, mẹ được rồi đấy, con sẽ không ly hôn với Lý Phàm, con đã gả cho anh ta 4 năm rồi, mẹ cứ bắt con ly hôn với anh ta như thế, kiếp này con sao ngẩng đầu làm người được?”

Cố Họa Y không muốn ly hôn, cô cũng từng yêu Lý Phàm phong độ ngời ngời đó.

Nhưng, ký ức ngày xưa đã qua không thể quay trở lại.

“Không ly hôn? Không ly hôn con còn muốn sống với nó? Tên phế vật đó có điểm gì tốt chứ? Con không nhìn thấy dáng vẻ hống hách kiêu ngạo của Cố Bội Sam hôm nay à, nó sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi, con thì sao? Sau này con sống như nào?”

Vương Cẩn Mai trách cứ, mặt mày tức tối.

Đều tại tên phế vật Lý Phàm này!

Cố Họa Y đau khổ khóc lóc, quát: “Mẹ đừng nói nữa, con cũng không muốn, nhưng… nhưng con đã yêu anh ta rồi, cho dù cả đời này anh ta không làm nên công trạng gì, con cũng nhận rồi!”

Vấn đề này, Cố Họa Y đã từng luôn tránh né.

Nhưng hôm nay, bị Vương Cẩn Mai gợi ra, cô không thể không đối mặt, không thể không đưa ra lựa chọn.

Trước đây chỉ là không muốn thừa nhận, bây giờ, Cố Họa Y nhận rồi.

Lý Phàm đứng ở cửa đã hút hết một điếu thuốc, lúc này đứng dậy, đẩy cửa lớn, đi vào phòng khách, từng bước từng bước đi về phía Cố Họa Y đang khóc như hoa lê đái vũ ở trên sô pha.

Cố Họa Y khóc đến đỏ cả hai mắt, thấy Lý Phàm đi về phía mình, rất bất lực quát: “Lý Phàm, xin lỗi, em rất mệt… em…”

Lý Phàm đứng ở trước mặt Cố Họa Y, lau nước mắt ở khóe mi cho cô, dịu dàng nói: “Hợp đồng là của em, mãi mãi sẽ là của em, không có ai có thể cướp đi.”

Mà sau đó, Lý Phàm xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc