THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Thứ phế vật như anh còn có thể tới nhà hàng nhà tôi ăn, lăn lộn cũng được nha, nhưng nghe nói Họa Y một tháng cho anh mấy triệu tiền phí sinh hoạt, nhiêu đó cũng không đủ gọi hai món chính ở nhà hàng của tôi đâu”

“Cho nên tôi muốn hỏi anh xem, anh lấy đâu ra tiền, không phải trộm tiền của Họa Y đi mời khách ăn cơm chứ, còn mời nhiều phụ nữ như vậy, anh thật sự khiến tôi mở rộng tâm mắt”

Sắc mặt đám người Tân Dao đều trở nên khó coi, tức giận nhìn thanh niên nói chuyện.

“Gì, các người sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, nhìn các người toàn ăn mặc hàng rẻ tiền, hàng nhái, nghèo mạt như vậy không xứng tới nhà hàng nhà tôi ăn, nhưng các người may mẫn, không bị tôi nhìn thấy sớm, nếu không ngay cả cửa các người cũng không vào được”

“Anh là Hoàng Cảnh Sơn?”

Lý Phàm cau mày hỏi

Hoàng Cảnh Sơn từng là bạn đại học của Cố Họa Y, cũng là một trong số những người theo đuổi cô, chỉ là hắn dùng đủ mọi cách đều không theo đuổi được cô.

Đặc biệt là sau khi biết cô gả cho Lý Phàm, trong lòng hẳn càng hận, trút hết lửa giận lên người anh, hận không thể trừ khử anh càng nhanh càng tốt.

Lúc này nhìn thấy anh, hẳn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sỉ nhục, nếu có thể khiến anh nhục nhã đến nhảy sông tự vẫn gì đó, vậy thì càng tốt.

“Còn nhớ tôi à, trí nhớ của phế vật cũng không tệ, nhưng tiếc cho Họa Y, mắt mù thế mà lại gả cho anh, nghe nói cô ấy bây giờ sống không tốt, không chỉ phải cố gắng kiếm tiền nuôi con gái, còn phải nuôi đồ phế vật như anh, thật sự khiến tôi vô cùng đau lòng”

Hắn che ngực, như đau lòng đến cực hạn.

“Anh nói thứ nghèo mạt như anh có thể đem lại gì cho Họa Y? Muốn tiền không có, muốn nhà không có, anh ăn uống đi lại đều dựa vào cô ấy kiếm tiền, anh có lương tâm không, anh có còn là đàn ông không, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay anh”

“Còn những tiện nhân này, anh và họ ở cùng nhau là muốn làm gì? Vừa nấy nghe nói có má mì gì đó, hẳn không phải nói anh đi, anh mẹ nó có thể giữ thể diện cho Họa Y không, chuyện này nếu truyền ra sẽ khiến cô ấy gặp phải bao nhiêu chỉ trích!”

Hoàng Cảnh Sơn la ó một hồi, cảm thấy thoải mái hơn không ít, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều thông thoáng, thực sự vô cùng sảng khoái.

Lý Phàm yên lặng nhìn hản, khóe môi khế nhếch lên, như đang mỉm cười.

“Anh mẹ nó còn cười, anh còn có thể cười nữa, phế vật như anh khiến cuộc sống của Họa Y gian nan biết bao anh biết không! Nếu cô ấy ở cùng tôi, nào sẽ như bây giờ! Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống tốt nhất!”

“Bất động sản đứng tên tôi có mười căn, còn có hai căn biệt thự, tổng tài sản xí nghiệp nhà tôi hơn ba nghìn tỷ, thứ nghèo mạt như anh biết ba nghìn tỷ là khái niệm gì sao? Tôi chỉ cần móc ra mấy trăm triệu thôi thì có thể thuê người muốn cái mạng đê tiện của anh rồi! Ba mươi nghìn tỷ đủ thuê người giết anh hai ba trăm lần!”

Đám người Tân Dao đen mặt, Hoàng Cảnh Sơn mắng mỏ, khiến trong lòng họ cũng rất không thoải mái.

“Anh nói linh tinh gì đó, ông chủ chúng tôi là ông chủ tốt nhất, lợi nhuận tháng trước của Spa chúng tôi lên tới ba tỷ, ông chủ chúng tôi căn bản không thiếu tiền! Sao có thể ăn bám!”

“Anh có tiền thì hay lắm sao, ông chủ dẫn dắt chúng tôi tự lực cánh sinh, chúng tôi sau này nhất định đều có tiền, phú nhị đại như anh có gì mà khoe khoang, nếu không phải có người ba tốt, nói không chừng anh còn nhặt rác trên đường đâu”

“Đây chính là ký sinh trùng, nếu không phải dựa vào nhà nuôi thì sớm đã chết đói trên đường rồi, dù không chết đói thì với cái miệng đê tiện của anh ta cũng đã sớm bị người ta đánh chết rồi”

Đám người Tân Dao thi nhau chỉ trích Hoàng Cảnh Sơn, khiến tâm trạng vừa thoải mái của hẳn lại trở nên không tốt.

“Đám rác rưởi không đồng bạc như các người líu lo gì đó, Lý Phàm mẹ nó chính là vua ăn bám, các người theo hẳn có thể kiếm được tiền con khi, thực sự là nằm mơ giữa ban ngày”

Hoàng Cảnh Sơn chỉ tay vào vai Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Thứ phế vật như anh rất biết mê hoặc người khác nha, một thoáng thôi đã mê hoặc một đám bà cô rồi, có phải cũng mê hoặc Họa Y như vậy không, tôi hận không thể cầm dao chặt anh thành từng khúc”

“Tôi khuyên anh mau ly hôn với Họa Y đi, anh căn bản không thể cho cô ấy cuộc sống tốt, chỉ sẽ liên lụy tới cô ấy, nếu anh và cô ấy ly hôn, tôi có thể cho anh một khoản tiền, đủ để anh về quê sống yên ổn”

“Có tiền thì hay lắm sao?”

Lý Phàm cười hỏi.

Hoàng Cảnh Sơn sững sờ một lát, sau đó ngẩng đầu cười to: “Hahaha, có tiền đương nhiên rất hay, tôi có tiền thì có thể hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, có thể mua nhà đẹp xe sang, con cái nhận được giáo dục tốt nhất, bị bệnh đi tìm bác sĩ tốt nhất, dù có chết, cũng có thể chôn ở ngôi mộ xa hoa nhất”

“Nhưng thứ nghèo mạt như anh thì sao? Anh không nhà không xe, con cái đi học khám bệnh đều phải nhìn sắc mặt người khác, xếp hàng đợi sắp xếp, chết rồi cũng là ngôi mộ rẻ tiền nhất, không, loại như anh còn không cần mộ, vì anh không xứng, anh chỉ xứng tìm một nơi tùy tiện chôn thôi, để chó hoang tha thi thể anh đi”

“Cuộc đời rất công bằng, tiên không thể đánh giá tất cả, mặc dù anh có tiền, nhưng tố chất của anh thật sự rất thấp hèn, ngay cả tố chất làm người cũng không đủ”

Lý Phàm cười lạnh nói.

“Mày mẹ nó nói gì? Dám nói ông đây không có tố chất, đối với đám nghèo mạt tụi mày không cần tố chất gì cả! Dáng vẻ tốt chất của ông đây, tụi mày căn bản không xứng nhìn thấy, mày chỉ xứng ông đây sỉ nhục mắng mỏ, nhận rõ địa vị thân phận của mày”

Hoàng Cảnh Sơn la ó.

“Không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, dáng vẻ anh có tố chất, sợ rẵng chỉ có dáng vẻ xu nịnh khi đối diện với người có thân phận cao đi”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Phàm nhìn thẳng vào Hoàng Cảnh Sơn, khiến hẳn cảm thấy rất nhục nhã tức giận, giống như ánh mắt anh đã nhìn thấu hết tất cả của hắn.

“Mày mẹ nó mới là kẻ nịnh hót! Thứ như mày còn không quỳ xuống liếm giày cho ông đây! Nếu mày liếm sạch, ông đây sẽ cho mày một triệu để mày đi ăn khuya”

Hoàng Cảnh Sơn tức giận đùng đùng, một tên phế vật cũng dám chỉ trích hắn.

“Ha hả”

Lý Phàm khinh thường cười, càng khiến hẳn thẹn quá hóa giận, cảm thấy anh đang trào phúng mình.

“Đồ khốn, lại còn cười, thứ phế vật hẳn nên bị nhân đạo hủy diệt, không nên tồn tại trên đời! Bảo vệ! mẹ nó chết hết rồi à, mau tới đây!”

Cổ họng hắn bốc khói, đã không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

Đội bảo vệ vội vàng chạy tới, cung kính đứng sau lưng hẳn: “Cậu chủ, đội bảo vệ báo cáo, xin chỉ thị!”

“Đuổi đám rác rưởi này ra ngoài cho tôi”

Hắn bão nổi hét lên.

Bảo vệ nhận lệnh liền muốn ra tay bắt người, lúc này, giám đốc nhà hàng chạy tới.

“Dừng tay”

Giám đốc nhìn Lý Phàm, kéo Hoàng Cảnh Sơn về phía sau hai bước.

“Giám đốc Vương, ông có ý gì?”

Hắn bất mãn hỏi.

“Cậu chủ, người này bối cảnh không đơn giản, là Ngô Đạo Văn giúp hắn đặt phòng bao”

Bình luận

Truyện đang đọc