THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Phàm rất bất mãn.

Tên bảo vệ này cũng là chó ôm chân, nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác, xem thường.

Xem ra người mà tập đoàn Vinh Khang tuyển, tố chất không được!

Thấy Lý Phàm còn nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, Phương Đình lập tức tức tối chỉ trỏ quát: “Ngây ra làm cái gì, còn không đuổi tên này đi, thật ảnh hưởng đến hình tưởng của tập đoàn Vinh Khang chúng ta!”

“Được được được, giám đốc Phương!”

Triệu Cương vội vàng tỏ thái độ.

“Còn nữa, loại người giống như anh ta, công ty chúng ta mãi mãi không tuyển dụng, anh ta muốn ứng tuyển bảo vệ cũng không được!”

Phương Đình đây là muốn đuổi cùng giết tận, hoàn toàn cho rằng Lý Phàm là đến ứng tuyển bảo vệ.

Đội trưởng đội bảo vệ Triệu Cương đó vừa nghe thấy lời này, lập tức giống như chân chó mà đáp ứng: “Giám đốc Phương cô yên tâm, đội bảo vệ chúng tôi chắc chắn sẽ không cần cậu ta!”

Nói rồi.

Triệu Cương ngoảnh đầu, rất hung hăng ngang ngược nhìn Lý Phàm, nói: “Cậu, cút mau, đừng để các anh đây động thủ!”

Lý Phàm lắc đầu bất lực, những bảo vệ này, đâu có tố chất của bảo vệ, hoàn toàn chính là loại lưu manh.

“Đuổi tôi đi sao? Tôi hôm nay ngược lại muốn xem thử, ai dám đuổi tôi đi!”

Cơn điên của Lý Phàm cũng dâng lên, dù sao là tiểu thiếu chủ của Long Môn, tuy khiêm tốn, nhưng cũng không thể luôn để mấy con kiến hôi không để mình vào mắt được.

“Cậu cũng ngang ngược lắm?”

Đội trưởng đội bảo vệ Triệu Cương đó vừa trêu tức nhìn Lý Phàm, mặt mày đầy sự châm chọc.

Thằng ngu này, không lẽ đầu có bệnh?

Không nhìn thấy cái anh em đứng đằng sau anh ta sao, anh vậy mà còn dám phản kháng, đây không phải là đụng phải miệng súng, tìm chết sao!

“Các anh em lên, đánh đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Triệu Cương ánh mắt lạnh lùng, gằn giọng nói: “Hôm nay thật sự là thú vị, gặp phải một tên ngu không có mắt nhìn.”

Sau đó, mấy bảo vệ xông tới, kéo đẩy Lý Phàm, muốn đuổi anh ta ra ngoài.

Đột nhiên!

Một tiếng quát đầy giận dữ, vang lên ở cửa lớn của tập đoàn Vinh Khang!

“Dừng tay!”

Vinh Bân lúc này hỏa tốc dẫn theo trợ lý từ trên lầu chạy xuống, vừa ra đến cửa thì nhìn thấy một đám người vây lấy cậu Lý, nhìn bộ dạng còn muốn đuổi cậu ấy ra ngoài.

Phản rồi phản rồi!

Cái lũ ngu xuẩn này!

“Chủ… chủ tịch Vinh, ông sao lại đích thân xuống đây rồi?”

Đội trưởng đội bảo vệ Triệu Cương vừa thấy là Vinh Bân, lập tức cúi người cung kính đi tới đón.

Nhưng.

Bốp!

Vinh Bân trực tiếp quăng một cái tát, mạnh mẽ vả vào mặt Triệu Cương, đánh Triệu Cương đến đầu óc quay vòng vòng.

“Lát nữa sẽ thu thập cậu!”

Vinh Bân cắn răng nói, mà sau đó chạy đến trước mặt Lý Phàm, lập tức, cúi người, độ gập người 90 độ, cung kính gọi: “Cậu Lý, xin lỗi, tôi đến muộn rồi, khiến cậu chịu uất ức rồi.”

Lộp bộp!

Phương Đình ở một bên khi nhìn thấy Vinh Bân thì đã có hơi tự nhiên, lúc này lại nghe thấy chủ tịch Vinh gọi Lý Phàm là cậu Lý, cô ta hoàn toàn hoảng rồi.

“Chủ tịch, ông làm gì thế, ông sao lại cung kính với một tên vô dụng như anh ta chứ?”

Phương Đình cố giãy chết, có hơi không hiểu mà hỏi, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia kinh ngạc.

“Đồ vô dụng?”

Vinh Bân ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Phương Đình, nhìn đến mức trong lòng đối phương phát hoảng.

Sau đó, ông ta trực tiếp ở trước mặt tất cả mọi người, trịnh trọng giới thiệu với mọi người: “Người này, là khách quý của tập đoàn Vinh Khang chúng ta, Lý Phàm cậu Lý, lời của cậu ấy đại biểu cho lời của tôi! Ngoài ra, tôi nói cho mấy người biết, Lý phú thiếu thần bí ở Hán Thành đó, chính là cậu Lý!”

Chấn động!

Một đám bảo vệ và Phương Đình, toàn bộ đều kinh ngạc đến há hốc mồm, mặt mày mang theo sự khó tin và chấn kinh!

“Chuyện… chuyện này sao có thể chứ?”

Trong lòng Phương Đình hoảng, ánh mắt lóe lên, lướt qua người Lý Phàm.

Đúng rồi đúng rồi.

Lý phú thiếu rất thần bí, có lẽ chủ tịch Vinh cũng chưa từng thấy dáng vẻ thật sự của Lý phú thiếu, Lý Phàm lại mạo danh của Lý phú thiếu đến lừa chủ tịch Vinh.

Nhất định là như thế!

Cho nên.

Phương Đình lập tức phản bác: “Chủ tịch Vinh, ông chắc chắn hiểu lầm rồi, tên này tôi biết, một phế vật, là con rể ở rể của nhà họ Cố, vợ của anh ta tên Cố Họa Y, là bạn học của tôi, tôi rất hiểu anh ta, anh ta chính là tiểu nhân mạo danh Lý phú thiếu, ông đừng để bị anh ta lừa!”

Chuyện này hoàn toàn không có khả năng!

Lý Phàm chính là đồ vô dụng.

“Phương Đình! Ý của cô là nói tôi già rồi mắt mờ nhận nhầm người?”

Sắc mặt Vinh Bân lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng hừ lạnh này, dọa Phương Đình cảm thấy mình hoàn toàn không thể hít thở được, chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất, căn bản không dám nhìn vào mắt Lý Phàm.

Lời của Vinh Bân, còn cần phải nghi ngờ sao?

Anh, vậy mà là Lý phú thiếu thần bí gây chấn động cả Hán Thành đó sao?

Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ?

“Anh, anh Lý… xin lỗi, tôi sai rồi.”

Phương Đình cắn đôi môi đỏ, đi đến trước mặt Lý Phàm, trực tiếp cúi người một góc 90 độ.

“Tiếng anh Lý này của cô tôi không nhận nổi.”

Lý Phàm cười lạnh một tiếng, nói: “Cô là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Vinh Khang, tôi là ai chứ, một tên vô dụng đi ứng tuyển bảo vệ.”

Phương Đình biết Lý Phàm đây là đang cười nhạo sự vô tri của cô ta.

Cô ta mặt mày ái ngại, suy nghĩ một lát, lần nữa cúi người xin lỗi: “Anh Lý, tôi sai rồi, tôi thật sự là nhất thời hồ đồ, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi mắt chó xem thường người khác, cầu xin anh, nể tình tôi và Cố Họa Y từng là bạn học, đừng sa thải tôi.”

Phương Đình cũng sợ hãi, không dễ dàng tìm được công việc có mặt mũi lương lại cao như ở tập đoàn Vinh Khang, công việc này nếu như mất rồi, vậy cô ta sẽ hối hận chết mất!

Lý Phàm liếc nhìn Phương Đình hai lần, khoát tay.

Sau đó, anh ngoảnh đầu nhìn sang Triệu Cương đội trưởng đội bảo vệ ở một bên.

Lúc này, Triệu Cương giống như thấy quỷ, vội cúi người xin lỗi: “Anh Lý, xin lỗi, tôi đáng chết!”

Nói rồi, Triệu Cương trực tiếp vả bôm bốp mà miệng của mình.

Ra tay thật nặng.

Tuy nhiên.

Lý Phàm trực tiếp lạnh giọng nói: “Anh bị sa thải rồi.”

Nói rồi, anh không tiếp tục nhìn gương mặt nhăn nhó như trái mướp đắng đó của Triệu Cương, trực tiếp cất bước đi vào trong tập đoàn Vinh Khang.

Vinh Bân vội đi theo sau.

Phương Đình lúc này giống như từ trong nước ngoi lên, chân cũng mềm nhũn.

Cô ta nhìn theo bóng lưng đi vào của Lý Phàm, trong lòng cô ta thở phào, mà sau đó nhìn sang Triệu Cương sớm đã mềm nhũn khuỵu xuống đất, cất bước đuổi theo Lý Phàm ở trước mặt.

Một nhóm người, cứ lũ lượt đi đằng sau Lý Phàm, rất cung kính.

Tất cả nhân viên tầng thấp của tập đoàn Vinh Khang, lũ lượt đứng dậy, cung kính gọi một tiếng anh Lý, mà kèm theo tiếng bàn luận rần rần.

Phương Đình bám sát đằng sau, rất thành thật, bước trên đôi cao gót, chạy theo.

Không thể không nói, tập đoàn Vinh Khang thật sự là khí thế.

Phong cách bài trí bên trong hoành tráng, khí thế, xa hoa.

Rất nhanh, một nhóm bọn họ trực tiếp đi đến văn phòng chủ tịch ở tầng trên cùng.

Lần trước Lý Phàm đã từng tới, anh trực tiếp cất bước đi vào, ngồi trên sô pha.

“Cậu… cậu Lý.”

Lúc này, Phương Đình bê cà phê vừa pha xong, đi đến trước Lý Phàm, cúi người cung kính đưa cho anh.

Khi đưa cà phê, Phương Đình cố ý mở rộng cổ áo ra một chút.

Lý Phàm nhìn, trong lòng cười lạnh, không nói gì.

Nói thật, Phương Đình lớn lên không tệ, ở Hán Thành cũng có chút tiếng tăm.

Tư sắc và vóc dáng như của cô ta, chính là kiểu mấy phú nhị đại thích.

Có điều, ở trong mắt Lý Phàm, bà xã Cố Họa Y mới là đẹp nhất.

Những người phụ nữ khác đều chỉ đứng dưới.

Càng đừng nghĩ đến việc câu dẫn anh.

Anh lại không phải em trai thổi, càng không phải chó liếm chân.

“Cậu Lý, tôi lần nữa xin lỗi anh, tôi sai rồi.”

Phương Đình cắn đôi môi đỏ gợi cảm, lại cúi người, nói: “Để bày tỏ sự xin lỗi của tôi, cậu Lý, tôi có thể mời anh ăn cơm không?”

Ăn cơm?

Lý Phàm nhìn Phương Đình, nhàn nhạt nói: “Ăn cơm thì không cần.”

Nghe thấy lời này, Phương Đình mím môi, trong lòng có hơi thất vọng.

Cô ta làm như thế, không phải chính là muốn câu dẫn Lý Phàm sao.

Ai có thể ngờ, một tên phế vật trước kia, vậy mà là Lý phú thiếu thần bí trong truyền thuyết!

Con rùa vàng như này, cô ta không câu mới lạ đó.

“Vậy anh không sa thải tôi rồi sao?” Phương Đình lại hỏi, giọng nói nhu nhược, rõ ràng rất uy khuất đáng thương.

Lý Phàm nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ rồi nói: “Xem tình hình, cô nếu như biểu hiện tốt thì có thể tiếp tục làm việc ở đây, nếu như hôm nào phạm lỗi…”

“Cậu Lý, anh yên tâm, tôi chắc chắn hết lòng hết dạ làm việc cho tập đoàn Vinh Khang, làm việc cho chủ tịch Vinh! Chỉ cần là việc cậu Lý yêu cầu, tôi cái gì cũng đều bằng lòng làm!”

Phương Đình lập tức thề.

“Cái gì cũng bằng lòng sao?”

Lý Phàm bị chọc cười, đang chuẩn bị trêu Phương Đình, Vinh Bân đi tới.

“Cậu Lý, Cố Tuấn Hào của nhà họ Cố đến rồi, ở dưới lầu, cậu có muốn gặp không?”

Lý Phàm hơi sững người, sau đó hiểu ra, khóe môi xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.

Cố Tuấn Hào, ha ha…a

Bình luận

Truyện đang đọc