THIẾU CHỦ BÍ MẬT

“Bingo! Trả lời đúng rồi! Ui ui, sao anh nhìn ra được vậy? Anh đừng nói với tôi là anh đoán mò đấy.”

Lý Phàm mỉm cười, chỉ vào tượng Quan Âm cưỡi rồng.

“Nhìn hình dáng của Quan Âm là biết. Trước đây tôi đã tiếp xúc một vài pho tượng của nước ngoài, trong đó tượng Quan Âm của nước J có phong cách rất giống với pho tượng này của anh, đương nhiên là đoán được.”

Thật ra Lý Phàm biết được mấy cái này là nhờ Trương Văn.

Vì mấy năm gần đây sự yêu thích và theo đuổi các cổ vật từ nước ngoài của người trong nước càng nhiệt liệt hơn, Trương Văn nhìn trúng xu hướng này nên liên tục nghiên cứu đặc điểm của đồ cổ nước ngoài, sau đó vận dụng tay nghề chế hàng giả thành thạo của ông ta để chế ra các hàng giả có phong cách tượng tự, gồm có tượng, đồ sứ, các loại vũ khí. Thêm nữa, lợi dụng lỗ hỗng người dân trong nước không hiểu biết nhiều về dụng cụ đồ cổ của nước ngoài nên đã thành công kiếm được một khoản. Lý Phàm cũng thông qua sự tiếp xúc trong thời gian này mới có hiểu biết về đồ cổ của nước ngoài.

Vừa hay hôm nay thấy pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này, rồi liên tượng đến hình dáng các pho tượng nước ngoài mà Trương Văn làm giả, Lý Phàm đương nhiên đoán được nguồn gốc của pho tượng này.

Thôi Thắng Quân cảm thấy căn cứ phán đoán của Lý Phàm rất đúng trọng tâm, nhưng vẫn không hoàn toàn khớp với câu trả lời mà trong lòng anh ta muốn biết, bèn hỏi.

“Không sai, điểm này của tượng Quan Âm thì anh nói đúng, nhưng trừ điểm này ra thì còn gì khác không?”

Vừa nói xong thì Lý Phàm bèn lại gần pho tượng nhìn, và lấy tay cảm nhận chất lượng của pho tượng.

Sau một phen kiểm tra cẩn thận, Lý Phàm ngồi lại sofa, nói.

“Ừ… Nhìn từ góc độ chất liệu thì chắc hắn pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này được chế tạo từ san hô ruby, hơn nữa còn là một khối san hô ruby nguyên vẹn size lớn, chắc chỉ xuất hiện ở nơi sản xuất nhiều loại san hô này như vùng biển nước J thôi. Còn nữa, các anh nhìn thủ pháp điêu khắc đi, rất phù hợp với phong cách của người điêu khắc nước J. Khi điêu khắc giữ nguyên các chi tiết cần thiết, vả lại không hề trang hoàng gì nhiều, thể hiện một cảm giác nội liễm, đơn giản mà mạnh mẽ, đây cũng là điểm giống nhau của các pho tượng từ nước J. Sao nào, thiếu đương gia nhà họ Thôi, tôi nói đúng không?”

Thôi Thắng Quân nghe xong lời phân tích của Lý Phàm thì vỗ tay khen ngợi.

“Xuất sắc! Thật không ngờ anh cũng có hiểu biết về đồ cổ nước ngoài, được đó!”

Lý Phàm khoát tay, nhìn pho tượng trước mắt và nói.

“Nhưng điều tôi không ngờ đó là món bảo vật quý giá thế này lại xuất hiện trong buổi đấu giá do Tiêu Liệt tổ chức, anh ta dám chịu thật đấy.”

“Không không không, đây không phải là vấn đề chịu hay không, mà là anh ta cần phải làm thế.”

Lời nói này của Thôi Thắng Quân có hàm ý đấy, Tiêu Liệt là nhà buôn đồ cổ lớn nhất ở thành phố Thiên Nguyên, trong tay vô số bảo vật. Với mức độ của buổi đấu giá hôm đó thì chẳng cần dùng món đồ có đẳng cấp như pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này, chẳng lẽ có người cầm dao kề cổ uy hϊế͙p͙ anh ta sao?

Lý Phàm nói với Thôi Thắng Quân sự nghi ngờ của mình.

Vì thế Thôi Thắng Quân giải thích.

“Đúng là với cấp bậc của buổi đấu giá này thì không ai lường trước sẽ có món đồ cao cấp như thế. Mà mọi người ai cũng biết Tiêu Liệt làm người keo kiệt, sao anh ta không giữ pho tượng Quan Âm cưỡi rồng này lại để bảo tồn mà lại lấy ra bán chứ. Tôi cho anh xem một bức hình là anh biết thôi.”

Nói rồi Thôi Thắng Quân lấy điện thoại mình ra, mở một tấm hình, và đưa điện thoại cho Lý Phàm.

Lý Phàm cầm lấy điện thoại rồi bỗng nhiên trợn to mắt.

Trêи màn hình điện thoại là một bức ảnh do hai bức ảnh một trái một phải ghép lại mà thành.

Bức ảnh bên trái chính là bức ảnh mà tối qua Thôi Thắng Quân gửi cho Lý Phàm xem, chụp pho tượng Quan Âm cưỡi rồng trước mắt.

Còn điều thật sự khiếm Lý Phàm ngạc nhiên là bức ảnh bên phải.

Bên phải cũng là một pho tượng Quan Âm cưỡi rồng, nói chính xác là pho tượng Quan Âm cưỡi song long!

Hai con cự long đan xen nhau bay lên, ngay chỗ đan xen ấy chính là một pho tượng Quan Âm.

Cả pho tượng, dù là cảm quan hay chất lượng đều càng rung động hơn pho tượng của Thôi Thắng Quân!

Nhìn hai pho tượng trong hình, Lý Phàm cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành hỏi.

“Chuyện này… chuyện này là sao?”

Thôi Thắng Quân giơ tay vuốt ve con cự long trêи pho tượng và nói.

“Chắc anh cũng nhìn ra rồi đó, pho tượng Quan Âm cưỡi song long bên phải còn xuất sắc hơn pho tượng của tôi, phải nói là cực phẩm trong cực phẩm…”

“Ừ… đúng thế thật, vừa so sánh là thấy điểm khác biệt ngay. Anh cho tôi xem bức ảnh này là để cho tôi biết… pho tượng Quan Âm cưỡi song long trong hình cũng thuộc về Tiêu Liệt sao?”

Thôi Thắng Quân cười ha ha.

“Ha ha, không sai, anh lại nói đúng nữa rồi. Cái người tên Tiêu Liệt này, đúng là có nhiều cách!”

Nói rồi thì lấy điện thoại trong tay Lý Phàm lại, mở ra một bức ảnh mà hai người đàn ông chụp chung, đưa cho Lý Phàm nhìn và nói.”

“Ông cụ ngồi trong hình tên là Cung Kỳ Long Tỉnh, là một thợ điêu khắc thủ công truyền thống rất nổi tiếng người nước J. Pho tượng Quan Âm cưỡi song long mà anh vừa thấy chính là tác phẩm của ông ấy. Còn người đàn ông đứng sau lưng ông ấy chính là người thừa kế tay nghề của ông ấy, cũng chính là con trai của ông ấy, tên Cung Kỳ Tú Bình.”

“Vậy tức là, pho tượng của anh chính là tác phẩm của con trai ông ấy?”

Thôi Thắng Quân gật đầu.

Trong đầu Lý Phàm nghĩ, chẳng trách thủ pháp và phong cách của hai pho tượng lại tương tự như thế, suýt tưởng pho tượng mà Thôi Thắng Quân mua lại là hàng giả.

Thôi Thắng Quân bỏ điện thoại xuống, chỉ vào pho tượng Quan Âm cưỡi rồng trêи bàn và nói tiếp.

“Tuy Cung Kỳ Tú Bình thừa kế tay nghề điêu khắc của ba mình nhưng vẫn không thể đạt đến trình độ như ba ông ta, anh vừa so sánh hai pho tượng trong hình là nhìn ra được. Khi so Cung Kỳ Tú Bình với ba ông ta, nếu nói là một thợ điêu khắc thì chẳng bằng nói là một thương nhân sẽ chính xác hơn. Căn cứ vào tin tức mà tôi có được thì Tiêu Liệt lấy hai pho tượng này từ tay Cung Kỳ Tú Bình, và bây giờ hai người này đã trở thành bạn bè hợp tác. Ví dụ như trong buổi đấu giá lần này, tôi thấy Cung Kỳ Tú Bình ngồi bên cạnh Tiêu Liệt. Nếu tôi đoán không nhầm thì pho tượng này chính là chìa khòa để Tiêu Liệt bắt đầu buôn bán đồ cổ nước ngoài ở thị trường trong nước.”

Những lời này của Thôi Thắng Quân khiến Lý Phàm phải xem kĩ lại anh ta lần nữa.

Cậu thiếu đương gia nhà họ Thôi này, đúng là trẻ đó, thật ra vẫn có ít nhiều đầu óc kinh doanh, suy nghĩ cũng rất nhạy bén.

“Quả thật, theo lời giải thích của anh thì chẳng khó giải thích tại sao Tiêu Liệt lại hào phóng thế mà lấy pho tượng Quan Âm cưỡi rồng ra bán đấu giá. Nếu nói thế, vậy thị trường đồ cổ trong nước sau này sẽ có một lượng lớn dụng cụ đồ cổ nước ngoài tràn vào…”

Sau khi trải qua một phen phân tích, Lý Phàm và Thôi Thắng Quân cho ra kết luận như nhau.

Hợp tác của Tiêu Liệt và Cung Kỳ Tú Bình, lấy pho tượng Quan Âm cưỡi rồng làm mồi nhử, mục đích là để mở lại thị trường đồ cổ nước ngoài ở trong nước, để đưa vào càng nhiều dụng cụ cổ vật nước ngoài hơn, tiến một bước để có nhiều lợi ích hơn.

Xem ra, giới chơi đồ cổ sắp nổi lên một đợt sóng gió mới rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc