THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Nếu nói một lần thì cậu Hà có thể cho rằng là tình cờ, nhưng chuyện như vậy đã xảy ra không dưới ba lần, chỉ cần không phải người ngốc hết thuốc chữa thì đều nhìn ra được đây là cố ý nhằm vào!

Mấy ngày nay ông chủ Hà cũng bận sứt đầu mẻ trán, nghe con trai nói thế thì thở dài: “Còn không phải lần trước lúc giám định bị Lý Phàm làm loạn sao? Bây giờ không biết có bao nhiêu gia tộc nhằm vào chúng ta. Chỉ cần chúng ta mắc sai lầm là họ sẽ nhân cơ hội kéo nhà họ Hà xuống.”

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể hành động khiêm tốn thôi.”

Dù sao cũng vì ban đầu ông ta quá nhân từ, nếu không vì muốn mời chào Lý Phàm mà huỷ hết thì cảnh tượng hôm nay sẽ không xảy ra.

Cậu Hà nghe vậy càng thêm bực bội, nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao ba anh ta cũng đã sứt đầu mẻ trán rồi, anh ta chỉ có thể thầm ghi nhớ Lý Phàm trong lòng, thầm nói sau này có cơ hội nhất định phải đòi lại mặt mũi!

Đương nhiên Lý Phàm không biết suy nghĩ của mấy người này, lúc này anh đang ở nhà họ Phương, nói chuyện với Phương Kỳ.

Nhà họ Phương là một nhà kinh doanh đồ cổ tương đối lớn mạnh ở Giai Khí Đường. Ông cụ Phương Kỳ của nhà họ Phương nghe nói chuyện Lý Phàm vả mặt ông chủ Hà hôm nay xong thì thông qua rất nhiều mối quan hệ mới tìm được Lý Phàm.

“Cậu Lý Phàm à, tôi nhận được tin đăng ký tham gia Đại hội điêu khắc ngọc đã bắt đầu rồi. Tham gia dưới hình thức gia tộc sẽ tiện lợi hơn!”

Ông cụ đặt tách trà xuống, nhìn Lý Phàm đang ngồi đối diện: “Nếu cậu không phiền thì có thể tham gia cùng đứa con gái Nhược Tuyết của tôi dưới danh nghĩa nhà họ Phương.”

Ông cụ thẳng thắn nói, trong mắt đầy vẻ chân thành.

Mặc dù trong đó đúng là có ý muốn để nhà họ Phương được thơm lây, nhưng sự chân thành đã chiến thắng tất cả. Vì thế Lý Phàm chỉ cân nhắc một lát rồi dứt khoát gật đầu đồng ý.

“Cũng được, vậy phiền ông rồi.”

Dù sao mục đích của anh cũng chỉ là đạt được kết quả trong Đại hội điêu khắc ngọc thôi, còn đi cùng ai thật ra cũng chẳng khác biệt. Hơn nữa trước đây nhà họ Phương bị nhà họ Hà cảnh cáo, Phương Nhược Tuyết đã nói cho anh vài tin tức. Mặc dù Lý Phàm không nói ra những chuyện đó, nhưng trong lòng anh vẫn nhớ.

Thấy anh quyết đoán như vậy, Phương Kỳ cũng nở nụ cười: “Vậy tôi ở nhà chờ tin vui từ cậu nhé.”

Ông cụ vốn tưởng với tính Lý Phàm sẽ phải thuyết phục một lúc, ai ngờ lại có bất ngờ ngoài dự đoán.

“Địa điểm đăng ký là ở nhà thi đấu trung tâm thành phố, chiều nay sẽ bắt đầu, cậu có thể đến xem trước.”

Phương Kỳ nói.

Đương nhiên đăng ký càng sớm càng tốt, vì đăng ký xong có thể quan sát tại hiện trường, tiện quan sát hiểu được đối thủ mạnh của mình.

Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết đều không có ý kiến gì, chỉ im lặng gật đầu ngầm đồng ý.

Vì nghĩ đến chuyện đăng ký nên Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết ăn cơm trưa rất nhanh, sau đó hai người cùng nhau đến địa điểm đăng ký.

Đại hội điêu khắc ngọc quả thực là một sự kiện lớn vài năm mới diễn ra một lần, từ lúc bước vào nhà thi đấu, hai người đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị đám đông trước mặt làm cho sửng sốt.

Chỉ vì nhà thi đấu khổng lồ đã chật kín người, đưa mắt nhìn thoáng qua chỉ thấy toàn đầu là đầu, không nhìn thấy đường.

Nhưng kỳ lạ là không ai di chuyển.

Dựa vào thực lực nhìn cảnh giới chân thực của mình, Lý Phàm bảo vệ Phương Nhược Tuyết khó khăn chậm rãi tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến cổng lớn, lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì người phụ trách Đại hội điêu khắc ngọc lúc này đang đứng trước cửa trông ngóng.

“Kỳ lạ, đã lâu như vậy sao đoàn người này vẫn không tiến lên một bước nhỉ?”

Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết đã đứng đợi trong đám đông rất lâu, nhưng không thấy đoàn người tiến về phía trước, hai người vẫn đứng yên tại chỗ. Với cái nắng như thiêu như đốt lúc này, Lý Phàm thì không sao nhưng cô chủ nhà giàu như Phương Nhược Tuyết làm sao chịu được?

Sau đó Lý Phàm hơi quay đầu lại, làm như không có chuyện gì hỏi: “Cô Phương không sao chứ?”

Phương Nhược Tuyết chậm rãi thốt ra vài chữ, giọng điệu rất thờ ơ: “Không sao, tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”

Lý Phàm chậm rãi gật đầu, sau đó anh đáp: “Không sao thì tốt, tôi đang nghĩ trời nắng thế này sợ cô chủ Phương không chịu nổi.”

Nhưng Phương Nhược Tuyết nghe thấy câu này của Lý Phàm thì khoé miệng chợt giật giật, sau đó quay đầu khinh thường đáp: “Phiền anh nhọc lòng rồi, tuy rằng từ nhỏ tôi đã được nuông chiều, nhưng từ khi ba giao công ty cho tôi tiếp quản thì tôi đã quen với mọi thứ, chút chuyện này thì có là gì chứ?”

“Xem ra là tôi lo lắng quá nhiều rồi.”

“Nhưng tôi cũng rất tò mò câu hỏi vừa nãy của anh, sao thời gian dài như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì chứ? Xem ra năm nay chúng ta muốn nổi bật trong Đại hội điêu khắc ngọc cần chịu rất nhiều áp lực đấy.”

Nói xong Phương Nhược Tuyết quay đầu nhìn những người xung quanh, lúc này cô ta đã bị mọi người bao vây chật kín không một kẽ hở, hiện trường lúc này có thể nói là người đông như nêm.

Nhưng Lý Phàm nghe câu này của Phương Nhược Tuyết xong lại hừ lạnh: “Cô Phương, cho dù năm nay có nhiều người tham gia Đại hội điêu khắc ngọc hơn nữa thì có sao? Cao thủ cũng chỉ có vài người thôi, vậy chúng ta không cần phải lo lắng, chúng ta có thực lực thì sợ cái gì?”

“Lý Phàm, chúng tôi đều biết thực lực của anh, đương nhiên nhà họ Phương chúng tôi tin anh, nếu không ba tôi cũng sẽ không để tôi đi cùng anh, đại diện nhà họ Phương chúng tôi tham dự đại hội này.”

“Tôi sẽ chứng minh cho bác Phương thấy để Lý Phàm tôi tham dự Đại hội điêu khắc ngọc là một lựa chọnd dúng đắn. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, không để mọi người thất vọng, cô Phương đừng lo lắng.”

Lý Phàm rất tự tin vào bản thân, anh cảm thấy mình có thể nổi bật trong đại hội này, đây là chuyện quá đơn giản. Dù sao anh có năng lực là điều ai cũng biết, ai có thể là đối thủ của anh chứ?

Khi Lý Phàm đang chìm đắm trong việc tự luyến thì đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh rất lớn.

“Xin mọi người giữ im lặng.”

Lập tức những người xung quanh vừa nãy còn đang kϊƈɦ động lập tức đều yên lặng.

“Thưa mọi người, Đại hội điêu khắc ngọc luôn là sự kiện thường niên, năm nay khác với những năm trước, số lượng người tham gia đã vượt xa dự tính của chúng tôi. Nhưng xin mọi người yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thoả rồi, chắc chắn có thể hoàn thành việc đăng ký cho mọi người. Ngoài ra, năm nay còn có một vị khách đặc biệt đến với Đại hội điêu khắc ngọc của chúng tôi.”

Khi nghe những lời này của người phụ trách trêи sân khấu, mọi người bên dưới lập tức bàn tán xôn xao.

“Nhân vật lớn nào? Không biết là thần thánh phương nào mà lại để biết bao nhiêu người chúng ta chờ ở đây? Tôi rất tò mò không biết nhân vật lớn này là ai.”

Mọi người đều cầm biểu ngữ trêи tay, chờ đợi dưới cái nắng như thiêu như đốt đều hơi tò mò.

Bình luận

Truyện đang đọc