THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cố Thiệu Dũng buồn bực quay về văn phòng, rồi ngồi trêи ghế hút thuốc, vắt hết óc suy nghĩ cách đối phó với Lý Phàm. Nhưng mặc cho Cố Thiệu Dũng suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra cách nào có tác dụng.

Cố Thiệu Dũng đã sớm dùng hết chiêu có tác dụng, nhưng không những không tổn thương Lý Phàm, mà ngược lại càng làm anh trở nên mạnh mē.

Cổ Thiệu Dũng nhớ lại những chuyện đã qua, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu có phải quyết định lúc trước của mình là sai hay không? “Mình không sai, sao mình có thể sai được? Cuối cùng sẽ có một ngày, tên súc sinh Lý Phàm gặp báo ứng”

“Ông nói rất đúng” Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau Cố Thiệu Dũng. Cố Thiệu Dũng sợ hết hồn, ngón tay khẽ run rẩy, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa cũng vì thế mà rơi xuống sàn.

Cổ Thiệu Dũng hốt hoảng xoay người, nhìn ra sau. Nhưng phía sau trống hoắc, không có gì cả. Nhật thời trán Cố Thiệu Dũng toát mồ hôi lạnh, cảm thấy nhất định mình đã gặp ma giữa ban ngày rồi.

“Ai đó? Ai mới lên tiếng đó?”

“Là tôi”

Quý Hổ mặc áo choàng đen, nghiêm nghị đứng trước mặt Cổ Thiệu Dũng.

Cố Thiệu Dũng nhìn kỹ Quý Hổ, sau khi chắc chắn hắn ta là người mới ngồi xuống ghế, há miệng thở hổn hển.

“Làm tôi sợ chết khϊế͙p͙, ông vào đây bằng cách nào?”

“Lúc nãy ông vừa ra ngoài, tôi liền đi vào, luôn ở trong này đợi ông” Quỷ Hổ lạnh nhạt nói.

“Xin hỏi ông tên gì? Tìm tôi có chuyện gì không?” Cố Thiệu Dũng bình tĩnh lại hỏi.

“Ông có thể gọi tôi là Quỷ Hổ, Lý Phàm đã giết hại sư điệt của tôi, nên tôi tới tìm cậu ta để báo thù” Cố Thiệu Dũng nhất thời sáng mắt, không ngờ ông đang buồn ngủ, thì trời cao lại tặng cho cái gối. Cố Thiệu Dũng đang không biết nên đối phó Lý Phàm thế nào, thì Quý Hổ đúng lúc xuất hiện.

“Mời ông Quý Hổ ngồi, tên nghiệp chướng Lý Phàm kia đáng chết từ lâu rồi, nếu ông muốn giết cậu ta, thì tôi có thể giúp ông bằng mọi cách” Cổ Thiệu Dũng nghiêm túc nói.

“Tất nhiên tôi cần ông giúp chút chuyện, tôi hy vọng ông nói hết mọi chuyện về Lý Phàm cho tôi biết, bắt đầu từ lúc ông nhìn thấy cậu ta”

Quý Hổ đã đọc không ít tài liệu về Lý Phàm, nhưng trong đầu vẫn chưa phác họa ra anh là người thế nào, theo Quỷ Hổ thấy, tất cả thông tin trong mấy tài liệu đó đang miêu tả người bị bệnh tâm thần phân liệt.

Cổ Thiệu Dũng nhíu mày nhớ lại, rồi bắt đầu kể: “Lần đầu tiên tôi gặp Lý Phàm là từ mấy năm trước, lúc đó cháu gái Cổ Họa Y của tôi bỗng tuyên bố kết hôn, thì tôi mới biết đến sự tồn tại của Lý Phàm.”

Cổ Thiệu Dũng kể lại chi tiết ký ức về Lý Phàm trong nhiều năm qua, Quý Hổ cẩn thận lắng nghe, rồi dần nhíu chặt mày.

Qua lời kể của Cố Thiệu Dũng, rất nhiều chuyện mà Quý Hổ không nghĩ ra lúc trước, đã được thông suốt. Đợi Cổ Thiệu Dũng kể xong, Quý Hổ liền cười khẩy: “Hóa ra là thế, chắc chắn lúc trước cậu ta có nỗi niềm khó nói, để có thể giấu họ tên, cậu ta đã làm việc khiêm tốn”

“Khoảng thời gian này cậu ta bỗng trở nên ngông cuồng, có lẽ đã giải trừ nỗi niềm khó nói đó rồi, nên mới không làm việc khiêm tốn nữa, nhưng không biết sau lưng cậu ta là ai, ông có biết thêm chuyện nào nữa không?”

Cố Thiệu Dũng hơi mơ màng lắc đầu: “Lý Phàm còn có thân phận khác ư? Không đời nào, với dáng vẻ nhu nhược của cậu ta, thì làm sao có thể có thân phận khác?” .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Ông đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng, giờ Lý Phàm không phải tên vô dụng nào cả, dù sư điệt của Quý Hổ tôi kém cỏi tới đâu, cũng không thể để một tên vô dụng giết chết được.”

Quý Hổ nói xong đè tay phải xuống bàn làm việc trước mặt Cố Thiệu Dũng. Chiếc bàn gỗ rắn chắc phát ra tiếng cọt kẹt, rồi Cố Thiệu Dũng trợn tròn mắt như thấy ma, nhìn chằm chằm tay phải của Quý Hổ. Chỉ thấy tay phải của Quý Hổ nhẹ nhàng đè bàn gỗ xuống, làm mặt gỗ rắn chắc bị lõm sâu.

“Sao, sao, sao ông có thể làm được?”

“Đây chỉ là trò cỏn con, nếu tôi dùng hết sức, thì còn có thể đập vỡ tấm thép, võ công của hai sư điệt tôi cũng không thua kém gì tôi, ông nghĩ thử xem rốt cuộc Lý Phàm lợi hại đến cỡ nào?”

Cố Thiệu Dũng cảm thấy da đầu tê dại, có nghĩ thế nào cũng không ra tình cảnh mà Quý Hổ nói.

“Vâng, lợi hại, thật sự quá lợi hại, ông, còn chuyện gì nữa không?” Cố Thiệu Dũng run rẩy hỏi.

“Tất nhiên là có rồi, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, ông cứ đợi tôi tới thông báo, rồi làm theo lời căn dặn của tôi là được, tôi sẽ giúp ông trừ khử Lý Phàm”

“Được, được, tôi nghe lời ông” Cố Thiệu Dũng hơi sợ hãi nói.

Quý Hổ khẽ cười, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Cố Thiệu Dũng. Quỷ Hổ đứng trước văn phòng Cổ Thiệu Dũng, nhìn cửa chính văn phòng Cổ Họa Y, ánh mắt hiện lên tia sát ý, rồi mất dạng.

Lý Phàm đang ngồi trong văn phòng Cổ Họa Y, thoáng cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, nên đi tới trước cửa sổ bên cạnh, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, đừng nói là bóng người, dù là bóng chim cũng không thấy. Lý Phàm khẽ lắc đầu, tưởng mình bị ảo giác. Rè rè. Điện thoại bỗng rung lên, Lý Phàm lấy ra xem thì thấy là Sở Trung Thiên, nên nhấn nút nghe máy.

“A lô, lão Sở”

“Cậu Lý, tối nay có trận thi đấu của cậu, tôi đã xem qua lịch thi đấu rồi, đối thủ được xếp với cậu là Bruce, tôi đã thu thập một số tài liệu về cậu ta, cũng gửi qua email cho cậu rồi, nếu cậu rảnh thì xem qua một chút” Lý Phàm cười nói: “Vất vả cho ông rồi, lát nữa tôi sẽ đọc nó”

“Cậu nhất định không được khinh địch, Bruce là quyền thủ da trắng số một, luôn lọt vào top 3 quyền anh ngầm quốc tế trong 5 năm liên tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc