THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Vốn Trương Trung Dương đang cầu xin Lý Phàm tha thứ, nghe được lời của người dẫn đầu đội điều tra, cả người đều như hóa đá.

Suy nghĩ tất cả đều là trò quỷ do Lý Phàm làm ra, sao cuối cùng lại lòi ra ông Tây Môn đến, Trương Trung Dương lập tức bị người dẫn đầu đội điều tra làm cho hoang mang.

Lý Phàm hài lòng nhìn người dẫn đầu đội điều tra, đây đều là Lý Phàm ra dấu để hộ vệ Long Môn an bài.

Từ việc san bằng thế lực của Trương Trung Dương ở Kim Hải, đến việc đội tuần tra của Hán Thành xuất hiện, tất cả đều được hộ vệ Long Môn sắp xếp tương đối tốt.

Nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Lý Phàm, người dẫn đội điều tra lập tức nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy con đường thăng chức tăng lương đã không còn xa.

Đám người Trương Trung Dương bị đội tuần tra đưa đi, Lý Phàm kéo Cố Họa Y đến xem tình hình của Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai.

Sau khi đau đớn ở vết thương do đạn bắn qua đi, Tây Môn Chí Bằng lau nước mắt nói với người dẫn đầu đội tuần tra: “Cảm ơn các người tới cứu tôi, có thể đưa mẹ và tôi đến bệnh viện trước không?”

Người dẫn đội điều tra cười nói: “Không được, anh phải về tiến hành điều tra với chúng tôi, đồng thời đây cũng là tiến hành bảo vệ anh.”

Sắc mặt Tây Môn Chí Bằng lập tức trắng bệch, chỉ vào vết thương của mình, nói: “Tôi bị thương, tôi bị đạn bắn bị thương.”

“Anh cảnh sát, anh xử lý vết thương cho con trai tôi trước đã, phải cho nó tới bệnh viện trước, nếu không tôi sẽ khiếu nại các anh!” Hà Thục Phương phẫn nộ quát.

Lý Phàm và Cố Họa Y đỡ Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai dậy, hai người bị dọa đến hai chân nhũn ra, họng nghẹn lại không nói lên lời.

Sở Trung Thiên giúp đỡ Cố Thiệu Huy dậy, nói: “Lên xe của tôi, tôi đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra.”

Lý Phàm gật đầu, dẫn theo người nhà ra khỏi phòng bao.

Tây Môn Chí Bằng hoảng hồn, nghĩ thấy không ổn, chỉ vào bóng lưng Lý Phàm nói: “Bọn họ, sao bọn họ có thể đi chứ!”

“Ha ha, anh cho rằng thực sự là vì anh à? Cho rằng anh có mấy đồng tiền bẩn thì ghê gớm lắm à, vừa rồi tôi nói như vậy đều dựa theo kịch bản mà anh Lý sắp xếp đấy.”

Người dẫn đầu đội điều tra nói một câu rồi vung tay dẫn theo cấp dưới của mình rời đi.

Tây Môn Chí Bằng tức đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy trên mặt nóng rát, lời này của cảnh sát như giúp Lý Phàm đánh vào mặt Tây Môn Chí Bằng.

Nhưng mà sao đội điều tra lại giúp Lý Phàm?

Tên đó không phải thằng vô tích sự à!

“Các người quay lại! Các người phải đưa con trai tôi đi bệnh viện chứ! Lũ đáng chết này!”

Hà Thục Phương thở phì phò quát mắng.

“Mẹ, mẹ đừng hô nữa, thù này nhất định phải báo!”

Tây Môn Chí Bằng nhỏ giọng gầm thét.

“Báo thù, nhất định phải tìm bọn họ báo thù, mẹ đi gọi cấp cứu, con nhịn một chút, chúng ta tới bệnh viện làm giải phẫu trước.”

Hà Thục Phương không có khôn khéo như ngày xưa, vì thương thế của con trai mà vô cùng bối rối.

Sau khi gọi điện thoại cấp cứu, Hà Thục Phương mới dần tỉnh táo lại: “Rốt cuộc thì tên cảnh sát kia nói vậy ý là sao? Những tên đó đều do Lý Phàm sắp xếp à?”

“Đúng vậy, cái tên Lý Phàm này quá âm hiểm, lần này thực sự coi thường nó rồi!”

Tây Môn Chí Bằng cảm thấy mình chủ quan quá, cùng vì Lý Phàm mưu mô xảo trá cho nên mới tạo nên được cảnh tượng mất mặt ngày hôm nay.

Âm thanh inh ỏi của xe cấp cứu truyền tới, các bác sĩ và y tá nhanh chóng vọt ra, sau khi đặt Tây Môn Chí Bằng lên cáng cứu thương, một đám người vội vàng lên xe, chạy như điên về phía bệnh viện.



Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai đến bệnh viện kiểm tra một lần, chỉ là sợ hãi quá độ, cũng không có bị gì khác.

Sở Trung Thiên đưa cả nhà Lý Phàm về nhà xong thì rời đi, Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai vô lực ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt xoắn xuýt nhìn Lý Phàm.

Vừa rồi biểu hiện của Lý Phàm làm cho cả hai thấy kinh ngạc, có điều vì cảnh sát nói là vì Tây Môn Chí Bằng mà đến, cho nên mới không làm cho hai người thắc mắc nhiều.

“Lý Phàm, chuyện hôm nay là sao? Cậu trêu chọc cái tên Trương Trung Dương kia à?”

Cố Thiệu Huy khàn giọng hỏi.

“Ba, vẫn là chuyện lần đó ở Kim Hải, Trương Trung Dương giúp Phùng Tử Tài tính bắt con, Sở Trung Thiên giúp Lý Phàm ngăn cản bọn họ, cho nên mới kết thù.”

Cố Họa Y thay Lý Phàm nói.

Lông mày Cố Thiệu Huy hơi nhíu lại, sau đó thở dài nói: “Đúng là biết gây chuyện, rốt cuộc chuyện ở Kim Hải kết thúc chưa, cái tên vô dụng cậu còn chọc phải ai nữa?”

Cố Họa Y có chút sửng sốt, trong lòng tính toán một phen, nghĩ đến Trương Trung Dương và Phụng Tử Tài gần đây đều gặp khó, nên chuyện cũng nên kết thúc rồi.

Có điều Cố Họa Y lại có chút lo lắng, lỡ như những tên kia như gián đập không chến, tiếp tục ngóc đầu trở dậy thì sao?

Cố Họa Y càng nghĩ càng thêm lo lắng, nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười nói: “Đều giải quyết rồi, không thành vấn đề.”

“Hừ!”

Cố Thiệu Huy hừ lạnh một tiếng: “Có thể giải quyết là tốt, nếu không giải quyết được thì cậu nói sớm một chút, để tôi vác mặt đi tìm ông cụ nghĩ cách, đừng có đột ngột gây ra chuyện gì khiến người ta trở tay không kịp!”

“Không đâu, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”

Lý Phàm khẳng định nói.

Thế lực của Trương Trung Dương bị nhổ tận gốc, Phụng Tử Tài bị hù cho chạy như heo như sói, đoán chừng những gia tộc bất động sản ở Kim Hải lúc này cũng bị dọa sợ đến tè ra quần, làm sao còn dám đến quấy rối nữa.

Đúng như Lý Phàm nghĩ, các gia tộc ở Kim Hải đang tụ tập cùng một chỗ bàn về chuyện đột nhiên xảy ra.

Nhóm người Hà Lợi Quần ủ rũ ngồi trên xe lăn, một đám trưởng bối mắng chửi bọn họ hơn nửa ngày, mắng đến họ khóc được mấy vòng, nước mắt chảy đến khô.

“Mấy thằng ngu ngốc chúng mày! Mắt mù rồi phải không, ai chọc được, ai không chọc được mà không thấy rõ à! Lục Kiến Bân ở Kim Hải chúng ta và Sở Trung Thiên ở Hán Thành đều ra mặt rồi, các người còn dám đi trêu chọc vào Lý Phàm, ai cho chúng mày cái gan thế hả?”

Hà Lợi Hoa tức đến nổ phổi, gầm gào với đám ngu xuẩn Hà Lợi Quần nửa ngày, cảm giác cổ họng đều rát rồi.

“Chúng con đâu biết anh ta lợi hại như vậy, trên tư liệu điều tra chỉ nói nó là một thằng ở rể, ăn bám váy vợ, cũng không có bối cảnh, thân phận gì.”

Hà Lợi Quần ấm ức nói.

Hà Lợi Hoa châm một điếu thuốc, hít sâu hai hơi, nén lửa giận nhìn về gia chủ của mấy nhà còn lại.

“Trương Trung Dương đã tiêu tùng rồi, sa lưới ở Hán Thành, nghe nói khai ra rất nhiều thứ, bao gồm cả tư liệu đen của mấy nhà chúng ta, Phụng Tử Tài đang trên đường trốn thì bị bắt, tư liệu kín trong tay anh ta càng nhiều, chúng ta nhất định phải chủ động xin lỗi, bày tỏ thành ý nhận sai.”

Mấy gia chủ còn lại đều nặng nề gật đầu, đều cảm thấy Hà Lợi Hoa nói rất có lý, nếu lúc này không chủ động, sợ là họa lớn sẽ đến ngay trước mắt.

“Vẫn phải tìm người trung gian mới được, như vậy chúng ta cũng dễ nhận lỗi, tôi thấy Lục Kiến Bân hẳn là phù hợp, sẽ liên lạc thêm với Sở Trung Thiên ở Hán Thành.

“Người trung gian thì dễ tìm, quan trọng là phải xin lỗi thế nào, tôi thấy hình thức xin lỗi thông thường thì không thích hợp, phải nghĩ xem anh Lý kia muốn cái gì, hợp ý anh ta mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc