THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Giám đốc Vương rút một điếu thuốc bỏ vào miệng, định hút thuốc trước để bình tĩnh lại Giám đốc Vương không kịp đề phòng trước yêu cầu của Khang Văn Hân, nếu để anh xem nhà thì không thành vấn đề, nhưng nếu đối phương thật sự thích nó thì sao?

Ông không phải vì chuyện giá thành, nếu để Khang Vĩnh Kiền lấy được biệt thự này, có lẽ ông sẽ không nhận được một xu nào.

Vừa nghĩ tới Khang Vĩnh Kiền, giám đốc Vương liền cảm thấy đau đầu, đó là hỗn thế ma vương nhà họ Khang, suốt ngày phóng túng chơi bời lêu lổng, hơn nữa còn kết bạn với mấy tội phạm.

Trước đây ông cụ nhà họ Khang bị Khang Vĩnh Kiền chọc tức đến mức máu xông lên não, nên về cơ bản cả nhà họ Khang đều phớt lờ Khang Vĩnh Kiền, chỉ cần ông ta không gây họa, thì bọn họ sẽ mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm.

Nếu ông thật sự đưa biệt thự này cho bạn Khang Văn Hân, e rằng Khang Vĩnh Kiền sẽ dẫn người tới chém ông.

Giám đốc Vương hút thuốc xong, thì dập mạnh vào tàn thuốc, cảm thấy nên báo cho Khang Vĩnh Kiền biết, về phần ông ta đấu đá thế nào với Khang Văn Hân, thì đó là chuyện của họ.

Giám đốc Vương lấy điện thoại ra gọi cho Khang Vĩnh Kiền, rồi nịnh bợ: “Anh Khang, tôi có chuyện muốn báo với anh một tiếng.”

Khang Vĩnh Kiền đang ngồi ăn uống khoác lác cùng bạn bè, còn ôm ấp một ngôi sao nhỏ nói: “Chuyện gì, ông nói lẹ lên đi, đừng lề mà lề mề như đàn bà nữa.”

“Cậu Văn Hân nói định dẫn bạn đến xem biệt thự trêи đỉnh núi, tôi đã nói với cậu ấy là anh là đặt căn biệt thự này rồi, nhưng cậu ấy vẫn cố chấp muốn dẫn bạn tới xem nhà.”

“Khốn khϊế͙p͙! Khang Văn Hân dám khinh thường ông đây? Dù là ba nó cũng không dám quản chuyện của ông.”

Khang Vĩnh Kiền nổi giận ngay, biệt thự trêи đỉnh núi là món quà ông định tặng cho nhân vật lớn, sao có thể để cho bạn Khang Văn Hân mua lại được.

Sau mấy năm ăn chơi trác táng, Khang Vĩnh Kiền đã hơi buồn chán, định sáng lập sự nghiệp to lớn cho mình, nên thông qua nhiều con đường, kết bạn với mấy nhân vật lớn.

Cách đây không lâu nhờ bạn bè, Khang Vĩnh Kiền đã quen biết một vị cao nhân ở nước ngoài, thấy người đó thể hiện công phu như thần, đã làm ông động lòng.

Nên đã đi theo vị cao nhân nước ngoài đó để học công phu, tiện thể làm quen với nhóm sư huynh đệ có thực lực mạnh mẽ, cuối cùng sẽ dìu dắt lẫn nhau cùng làm giàu, xem ra cuộc đời người thành công không hề đơn giản.

Lúc biết vị cao nhân nước ngoài đó muốn quay về nguyên quán Hán Thành để định cư, Khang Vĩnh Kiền liền nghĩ tới biệt thự trêи đỉnh núi ở hoa viên Nam Thúy, định tặng nó để làm lễ bái sư.

Giờ Khang Vĩnh Kiền đang ngồi ăn cùng mấy đồ đệ của vị cao nhân nước ngoài, để mở đường về, giúp ông ta xử lý các thủ tục.

Giờ Khang Vĩnh Kiền đang nhiệt tình chiêu đãi mấy sư huynh đệ tương lai, để thúc đẩy tình cảm, ông còn mời mấy ngôi sao nhỏ ít nổi tiếng tới để tiếp khách.

“Lão đệ Vĩnh Kiền sao thế? Có phải ông gặp chuyện rồi đúng không, có gì cứ nói với mấy sư huynh, chắc chắn chúng tôi sẽ giải quyết giúp ông.”

“Ha ha ha, đúng đó, ông nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi như thế, chắc chắn chúng tôi sẽ giúp đỡ ông, người dám đắc tội với mấy sư huynh đệ chúng tôi chỉ có một kết cục, đó là chết.”

Mấy sư huynh khác cũng hùng hổ nói, ai cũng đằng đằng sát khí.

Khang Vĩnh Kiền cười nói: “Chỉ là chuyện trong nhà thôi, con anh trai tôi định dẫn bạn đi xem căn nhà mà tôi định tặng cho sư phụ, thằng nhãi này luôn làm người khác phải lo lắng, lát nữa tôi sẽ trừng trị nó.”

Sắc mặt mấy vị sư huynh nhất thời thay đổi, sát khí trêи người cũng nồng nặc hơn.

“Là thằng khốn nào không có mắt, dám cướp biệt thự của sư phụ, giờ còn ăn cái quỷ gì nữa, mau đi xử lý mấy tên khốn đó đi.”

“Cảnh sư huynh nói đúng, chúng ta cùng đi xem thử, sư phụ là đại sư hàng đầu nên nơi ở không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Mấy người Cảnh sư huynh đồng loạt đứng dậy, Khang Vĩnh Kiền thấy thế thì gọi phục vụ tới tính tiền ngay, rồi dẫn bọn họ tới thẳng hoa viên Nam Thúy.



Chiếc Mercedes lái vào hoa viên Nam Thúy, rồi men theo con đường chạy thẳng lên đỉnh núi.

Gần đỉnh núi Nam Thúy có một vùng đất bằng phẳng, dùng để xây dựng biệt thự và trồng cây xanh xung quanh biệt thự.

Phía trước biệt thự có một khe suối từ đỉnh núi chảy xuống, tạo nên bố cục phong thủy cực kỳ bắt mắt.

Sau có điểm tựa, trước có ánh nắng, cộng thêm bố cục phong thủy dòng nước uốn quanh trước cổng, làm nổi bật vẻ đẹp tạo hóa của căn biệt thự.

Chiếc Mercedes vững vàng dừng trước cổng biệt thự trêи đỉnh núi, giám đốc Vương đã dẫn hai nữ bán hàng đợi sẵn ở đây rồi.

Thấy chiếc Mercedes dừng lại, giám đốc Vương vội chạy tới, mở cửa xe giúp họ.

Mấy người Lý Phàm lần lượt bước xuống xe, lúc giám đốc Vương nhìn thấy Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng xinh đẹp tuyệt trần, thì không khỏi nuốt nước miếng.

Hai nữ bán hàng bên bộ phận tiêu thụ hoa viên Nam Thúy, đều là người đẹp được tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng nếu so với Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, thì nháy mắt trở thành hình tượng thôn nữ.

Khang Văn Hân thấy giám đốc Vương trở nên mê gái, thì hung hăng lườm ông, rồi huých khuỷu tay vào người ông: “Ông nhìn cái gì? Mau dẫn chúng tôi đi xem biệt thự đi!”

“Ồ, vâng, vâng.”

Giám đốc Vương hoàn hồn, hoảng loạn dẫn mọi người đi vào biệt thự.

“Mời mọi người, phong thủy biệt thự trêи đỉnh núi này rất tốt, trước khi xây dựng chúng tôi đã mời thầy phong thủy tới xem rồi, cỏ cây xung quanh đều được nghiên cứu kỹ lưỡng, tạo nên bố cục phong thủy rồng ẩn mình ra khỏi vực sâu, có thể nói trong cả Hán Thành, không có căn nào có bố cục phong thủy tốt hơn nơi này.”

“Thật ra nói riêng cho mọi người biết, phong thủy ở đây có thể nằm trong top đầu cả nước, lúc thầy phong thủy xem qua có nói, chỉ có người có may mắn mới có thể sống ở đây, nếu là người ngoài, nhất định sẽ không át nổi số mệnh long mạch ở đây, mà ngược lại sẽ bị đột tử.”

Lúc giám đốc Vương nói, ánh mắt ông ta lướt qua người Lý Phàm, như cố ý nói cho anh nghe.

Là giám đốc tiêu thụ, tất nhiên giám đốc Vương rất có mắt nhìn, chỉ cần liếc nhìn bộ đồ trêи người Lý Phàm, đã biết không vượt quá 600 nghìn đồng.

Nhưng điều làm giám đốc Vương nghi ngờ là, tại sao hai người xinh đẹp tuyệt trần như Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại thân thiết với Lý Phàm, chẳng phải họ nên vây quanh Khang Văn Hân à? Tốt xấu gì anh ta cũng là cậu cả nhà họ Khang – cũng được xem là nhà quyền thế chục nghìn tỷ.

Lý Phàm nhíu mày, phớt lờ giám đốc Vương.

Vì Lý Phàm cảm thấy giám đốc Vương nói rất đúng, nhà có số mệnh phong thủy tốt cũng phải phụ thuộc vào người ở, nếu không át nổi số mệnh phong thủy, thì phong thủy càng tốt càng trở nên hung sát.

Khang Văn Hân hơi tức giận lườm giám đốc Vương, rồi kéo ông ta nói nhỏ: “Ông có ý gì, ông cố ý phá rối đúng không? Có tin tôi lột da ông, để ông tự làm tự chịu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc