THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 718: THÔN DÂN XIN LỐI

Mấy thôn dân bị Lý Phàm đánh bị thương thò đầu vào trong quan sát, lúc nhìn thấy bóng dáng anh, bọn họ đều khẽ run lên.

“Sao, sao anh lại không sao, sao anh có thể ra khỏi núi, có phải Khoáng đã bảo anh đi tới núi khác đúng không?”

Lý Phàm cười khẩy đứng dậy, sải bước đi ra cửa: “Sao nào, các cậu đang mong tôi không thể ra khỏi núi à? Xem ra lúc nãy tôi đánh hơi nhẹ, nên các cậu chưa hối lỗi sửa sai.”

Mấy thôn dân vội lùi về sau, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Không… không phải, không phải, anh hiểu lầm rồi, thấy anh không sao chúng tôi yên tâm lắm.”

“Đúng đúng, chúng tôi tới đây là vì lo lắng anh có xảy ra chuyện không, nếu anh không sao thì chúng tôi đi trước.”

Dứt lời, mấy thôn dân định bỏ chạy, lúc nãy bọn họ thật sự bị Lý Phàm đánh thảm hại rồi, nên giờ thấy.

anh không hề nảy sinh ý định phản kháng.

Lý Phàm hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi cho các cậu đi chưa? Lúc nãy tôi định dạy các cậu một bài học, ai ngờ các cậu tự tìm đến cửa.”

Mấy thôn dân liếc nhìn nhau, mặt đầy đau khổ.

“Anh trai à, chúng tôi… chúng tôi nghĩ lại rồi, chúng tôi thú nhận mọi lỗi lầm mình đã gây ra, mong anh tha thứ, thả chúng tôi đi đi.”

“Cái đó, chúng tôi còn nhận lỗi nữa, chúng tôi đã thu thập rất nhiều thảo dược, đều là loại hảo hạng mọc hoang dã trên núi, tất cả đều tặng hết cho anh để nhận lỗi.”

Mấy thôn dân đồng loạt xin tha với Lý Phàm, ai cũng dè dặt nhìn chằm chằm anh, chỉ sợ anh không hài lòng.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy thôn dân, không hề nói ra một chữ.

Ánh mắt lạnh lùng đó làm mấy thôn dân cực kỳ áp lực, trán ai cũng đổ mồ hôi hột, gió lạnh trong núi thổi qua, làm bọn họ cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

Mấy thôn dân cảm thấy vô cùng áp lực, ánh mắt lạnh lẽo của Lý Phàm làm họ sắp tè ra quần.

“Anh trai, nhà tôi có thuốc lâu đời để lại cho người già trong gia đình, đây đều là thuốc đã gần trăm năm tuổi, tôi đều lấy ra hết để nhận lỗi với anh.”

“Đúng, đúng, tôi cũng tặng thuốc lâu đời nhà tôi cho anh trai, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh hãy tha cho chúng tôi lần này đi.”

Mấy thôn dân liên tục xin tha, Lý Phàm lạnh lùng xua tay, miệng thốt ra một chữ: “Cút!”

*Ò, chúng tôi cút về ngay.” Mấy thôn dân vừa đáp vừa nhanh chóng bỏ chạy.

Đến khi rẽ qua khúc cua, không còn nhìn thấy Lý Phàm nữa, bọn họ mới ngừng lại thở hổn hến.

“Mẹ kiếp, ánh mắt người này quá đáng sợ, ánh mắt khi nãy làm tim tôi sắp nhảy ra ngoài.”

“Tôi cũng cảm thấy thế, ánh mắt anh ta như dao găm vậy, có thể đâm thẳng vào tim.”

“Máy người bớt nói nhảm lại đi, để tôi gọi cho anh Càn, mời anh ấy xuống núi trừng trị tên này, không thể để anh ta tự dưng kiếm lời được.”

Dứt lời, một thôn dân móc điện thoại ra, bấm số của anh Càn.

Điện thoại đổ chuông mãi nhưng không có ai nghe máy, thôn dân gọi điện nhíu mày nói: “Anh Càn không nghe, có lẽ anh ấy đang bận, để tôi gọi cho anh đầu trọc.”

Thôn dân lại gọi, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Mấy thôn dân liếc nhìn nhau, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trong lòng mơ hồ có một dự cảm không lành.

“Có khi nào anh Càn đã xảy ra chuyện rồi không, chẳng lẽ tên đó… đã trừng trị anh Càn?”

“Chết tiệt, thật sự có khả năng này, tôi… tôi không đợi nữa, tôi phải về nhà lấy thuốc nhận lỗi đây, đừng nên trêu chọc hạng người này.”

“Đợi tôi với, tôi cũng về nhà lấy thuốc lâu đời, ai thích tìm anh Càn thì tìm, tôi không xen vào đâu.”

Mấy thôn dân đồng loạt giải tán, tên gọi điện do dự một lát, rồi giậm mạnh chân, cũng chạy về nhà mình.

Tình thế cấp bách, anh vẫn nên cúi đầu nhận sai trước rồi hãng nói, để tránh suy đoán kia là đúng, nếu Lý Phàm thật sự tiêu diệt được anh Càn, chắc chắn mấy thôn dân nhỏ bé như anh không thể đối phó lại.

Mấy thôn dân vội vàng chạy về nhà, gom hết dược liệu trong nhà vào túi lớn túi nhỏ rồi kiêng ra ngoài, điên cuồng chạy tới nhà Khoáng ngay.

Bọn họ nhanh chóng chạm mặt trước cửa nhà Khoáng, một thôn dân to gan gõ cửa.

Khoáng chạy ra mở cửa, hơi ngạc nhiên nhìn máy thôn dân: “Mấy người đang làm gì vậy? Bị anh ấy dạy dỗ như vậy vẫn chưa đủ à?”

“Chúng tôi đang… đang tới nhận lỗi, chẳng phải chúng tôi mới đắc tội với anh trai trong nhà cậu à, cậu thân thiết với anh ta như vậy, thì nói đỡ giúp chúng tôi máy câu đi.”

Khoáng bĩu môi, lắc đầu: “Tôi làm sao nói chuyện với người ta được, lúc nãy anh ấy ăn xong thì đi ngay, giờ đang ở bãi đậu xe, nói là đợi người tới, có lẽ là đợi các anh đó.”

Nghe Khoáng nói thế, máy thôn dân nhát thời sửng sốt, rồi liếc nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta không cần dược liệu mà chúng ta nhận lỗi? Hay người ta hoàn toàn khinh thường chúng ta?”

“Khoáng, cậu nói thật cho chúng tôi biết, rốt cuộc anh trai đó có ý gì, bảo chúng tôi nhận lỗi mà giờ người lại đi mắt, anh ta đang đùa bốn chúng tôi à?”

Khoáng gãi đầu, cũng không hiểu Lý Phàm đang có ý gì: “Tôi thật sự không biết, tôi khuyên các anh tốt nhất nên tới bãi đậu xe xem thử, nếu người ta đi thật thì chuyện này xem như bỏ qua, còn nếu người ta chưa đi, thì các anh tới xin lỗi nhận sai đi.”

“Anh ta đang đùa bỡn bắt chúng tôi chạy tới chạy lui đúng không, mẹ kiếp, ai trong các người muốn tới bãi đậu xe?” Một thôn dân buồn bực quát.

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi xem thử đi, ngộ nhỡ có anh ta ở đấy thì sao?”

“Đúng, chúng ta đi xem thử đi, người ta thường nói người thành phố rất tâm cơ, nói không chừng anh ta cố ý đùa bỡn chúng ta, nếu chúng ta không tới có lẽ sẽ gặp xui xẻo.”

Mấy thôn dân tụ tập bàn tán nửa ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định cùng nhau tới bãi đậu xe xem thử.

Giờ mấy người Lý Phàm đang đứng trò chuyện ở bãi đậu xe, đợi mấy thôn dân tới xin lỗi.

Lý Phàm vừa dứt lời, đã thấy mấy thôn dân xuất hiện bên ngoài bãi đậu xe, đang thò đầu vào quan sát bên trong.

Lý Phàm vui vẻ nói: “Người mang đồ nhận lỗi tới rồi, chúng ta qua đó xem thử đi.”

Bốn người Lý Phàm vừa bước xuống xe, mấy thôn dân đã vội vàng xách đồ chạy tới.

“Anh trai, đây là đồ nhận lỗi của chúng tôi, đây là thuốc lâu đời, còn đây là thuốc mới chúng ta đã lên núi hái trong năm nay, anh xem thử đi.”

Lý Phàm tùy ý liếc nhìn đồ đạc dưới sàn, rồi phất tay.

“Được rồi, coi như tôi dạy cho các cậu một bài học, sau này làm người phải đi đường ngay lẽ phải, các cậu quay về hết đi.”

“Vâng, vâng, cảm ơn anh trai đã khoan hồng độ lượng, chúng tôi sẽ đi ngay.”

Mấy thôn dân tươi cười, cúi người nhanh chóng lùi về sau.

Bình luận

Truyện đang đọc