THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Thompson nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, trong ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.

“Những lời cậu nói thật là thú vị, công phu mạnh mẽ của Nộ Lãng, vậy mà bị cậu nói thành xin cơm, điều này quả thật khiến tôi cảm thấy không thể tin, lẽ nào chỗ này của các cậu ai cũng mạnh mẽ giống như Nộ Lãng sao, thật là nói đùa mà.”

Lý Phàm nhìn Thompson, mỉm cười lắc đầu.

Thompson có hơi nghi hoặc nhìn Lý Phàm, nghĩ không hiểu Lý Phàm tại sao muốn cười: “Cậu cảm thấy những điều tôi nói không đúng, hay là tôi nói ra sự thật đã tổn thương tâm hồn yếu đuối của cậu? Nếu thật sự đã tổn thương tới tâm hồn yếu đuối của cậu, tôi không để bụng mà xin lỗi cậu đâu.”

“Không, tôi chỉ là đang cười sự vô tri của ông mà thôi, ông có từng xem tiểu thuyết võ hiệp không? Ông biết bang hội được cấu thành từ những người ăn xin gọi Cái Bang không? Ông biết thần công chí cao của Cái Bang là Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp không?”

Từng câu mà Lý Phàm hỏi, mỗi khi hỏi một câu, Thompson sẽ mờ mịt lắc đầu.

Cuối cùng Thompson mặt mày đờ đẫn nhìn Lý Phàm, căn bản không biết Lý Phàm nói nhiều như vậy, cái biểu đạt ra là ý gì.

“Cái Bang? Hàn Long Thập Bát Chưởng? Đả Cẩu Bổng Pháp? Những cái này rất lợi hại sao? Tôi cảm thấy chắc sẽ không phải có lợi hại như Nộ Lãng, lẽ nào nói cậu là người của Cái Bang, cảm thấy không phục Nộ Lãng sao?”

Thompson cứng đầu đáp trả, tóm lại không thể bị những lời vô nghĩa của Lý Phàm làm cho ảnh hưởng, Thompson là người không chịu được mất mặt.

Lý Phàm đắc ý mỉm cười: “Bộ dạng vô tri của ông khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, Hàng Long Thập Bát Chưởng đó là võ công có thể hủy thiên diệt địa, trong vạn quân lấy đầu của thượng tướng đều dễ như lấy đồ trong túi, tôi kể câu chuyện về Quách Tĩnh truyền nhân của Hàng Long Thập Bát Chưởng, còn cả câu chuyện của Kiêu Phong cho ông nghe.”

Lý Phàm vui vẻ kể câu chuyện võ hiệp cho Thompson, tình tiết chiến đấu khoa trương đã khiến Thompson nghe mà sững sờ.

Sở Trung Thiên nghẹn lời ngẩng đầu nhìn trần nhà, không ngờ sự tình sẽ phát triển tới bước này, trận tập luyện lập uy của Nộ Lãng, vậy mà trở thành đại hội kể chuyện của Lý Phàm.

Điều mấu chốt hơn là Thompson hoàn toàn bị thu hút bởi câu chuyện mà Lý Phàm kể, còn bám lấy Lý Phàm không ngừng hỏi anh có biết Hàng Long Thập Bát Chưởng hay không.

Nộ Lãng cũng chú ý tới tình hình ở bên dưới, đối với chuyện Lý Phàm và Thompson chỉ mải nói chuyện, không thèm chú ý mình chiến đấu, Nộ Lãng đã tỏ ra vô cùng bất mãn.

“Những tên phế vật như mấy người, một lũ đều không dám đánh cùng tôi sao, là đàn ông thì tới vây công tôi đi, để tôi xem thử các người có bản lĩnh hay không!

Nộ Lãng gầm lên với các tay đấm còn lại, tám tay đấm còn lại sớm đã bị Nộ Lãng dọa vỡ mật, lúc này căn bản không dám tiến lên chiến đấu với Nộ Lãng, ngược lại còn đồng loạt lùi lại hai bước, tản ra xung quanh.

Nộ Lãng đã vô cùng giận dữ, trực tiếp xông về phía tay đấm cách mình gần nhất.

Tay đấm người da trắng đó thấy Nộ Lãng xông tới, hoảng hốt lùi lại hai bước, trực tiếp ngã xuống lôi đài.

“Anh đừng đuổi theo, tôi đầu hàng! Tôi không tham gia cuộc thi đấu nữa!”

Tay đấm người da trắng ở dưới lôi đài giơ hai tay lên cao, căn bản không muốn động thủ với Nộ Lãng nữa.

Nộ Lãng nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu đuổi theo xuống, tung cú đấm về phía đầu của tay đấm người da trắng.

“Tôi đầu hàng nhận thua rồi! Anh không thể đánh tôi!”

Tay đấm người da trắng hoảng sợ quỳ xuống đất, nhưng Nộ Lãng căn bản không nghe tay đấm người da trắng nói gì, một quyền đấm vào huyệt thái dương của tay đấm người da trắng.

Bụp!

Tay đấm người da trắng bị đấm gục ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đau đớn tới co quắt.

“Đừng, đừng đánh tôi, tôi không tham gia thi đấu nữa, tôi rút!”

“Anh nói không đánh thì không đánh à? Lên lôi đài thì chỉ có sống và chết!”

Nộ Lãng nói xong thì một chân giẫm mạnh vào mặt của tay đấm người da trắng, khiến gò má của tay đấm người da trắng bị giẫm nát.

Xương vỡ đâm xuyên vào não, thùy não của tay đấm người da trắng, tay đấm người da trắng giãy giụa hai cái, dần dần không còn thở.

Các tay đấm trêи sân bị sự tàn bạo của Nộ Lãng dọa, bắt đầu điên cuồng rời khỏi lôi đài, chạy ra đằng sau.

Rất nhiều tay đấm vây xem trận tập luyện đều lũ lượt lắc đầu bàn tán, cảm thấy sự tàn bạo lần này của Nộ Lãng hơi quá rồi.

“Nộ Lãng thật sự là quá điên cuồng rồi, trận tập luyện mà thôi, anh ta còn như thế, cho dù là trận đấu chính thức cũng không cần cứ phải đánh chết.”

“Tôi nhìn thấy một tên điên, nếu như không có ai có thể ngăn cản Nộ Lãng, sợ là Nộ Lãng sẽ trở thành sát tinh trong cuộc thi đấu quyền anh.”

“Thật là quá khủng khϊế͙p͙, tôi không hy vọng đụng phải Nộ Lãng, nếu thật sự phải thi đấu cùng Nộ Lãng, tôi nhất định sẽ bỏ quyền thi đấu.”

Nộ Lãng lửa giận bừng bừng lập tức xoay người trở lại lôi đài tiếp tục chiến đấu, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy trêи lôi đài đã trống không.

Điều này khiến Nộ Lãng càng thêm giận dữ, Nộ Lãng nóng giận chạy lên hai bước, một quyền đấm mạnh vào lôi đài.

Bụp!

Lôi đài rung lên, lôi đài bị Nộ Lãng đánh nứt ra một đường, một nửa nhỏ của lôi đài đã sụp xuống.

Các tay đấm xung quanh đều bị một quyền này của Nộ Lãng làm cho bàng hoàng, mọi người ở đây không phải ai cũng có thể đánh ra một quyền mạnh mẽ như này.

Đừng nói có thể đánh ra một quyền uy lực như Nộ Lãng hay không, cho dù là giảm uy lực xuống một nửa cũng chưa chắc có thể đánh ra.

Nộ Lãng đỏ mắt nhìn sang Lý Phàm, lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Anh là đối thủ của tôi sao? Trận tập luyện tôi đánh rất không hài lòng, hay là anh tới luyện cùng tôi, để tôi xem thử anh rốt cuộc có trình độ như nào.”

Xẹt xẹt xẹt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Lý Phàm, đều muốn xem Lý Phàm sẽ ứng phó lời khiêu khích của Nộ Lãng như nào.

Lông mày của Thompson hơi nhíu lại, cười rồi nói: “Cậu Lý, công phu của Cái Bang mà cậu kể cho tôi vừa rồi vô cùng đặc sắc, có thể để tôi lĩnh hội phong thái của những thần công mà cậu vừa kể không, loại công phu vèo vèo hây ấy.”

Thompson vẽ ra vài tư thế, có điều dáng vẻ nhìn trông giống Vương Bát Quyền.

Sở Trung Thiên thần sắc căng thẳng nói: “Ông Thompson, bọn họ là đối thủ của trận giao hữu, bây giờ trực tiếp đánh ở trận tập luyện, sợ là không hay.”

“Có gì không hay chứ, tôi rất mong chờ xem thử sự lợi hại của Hàng Long Thập Bát Chưởng, tôi tin cậu Lý nhất định sẽ không sợ hãi, có phải không cậu Lý?”

Thompson không để tâm Lý Phàm thi đấu vào lúc nào, chỉ cần có thể đánh Lý Phàm chảy máu, có thể lấy được máu của Lý Phàm là được rồi.

Nộ Lãng cong cong ngón tay giữ về phía Lý Phàm, khiêu khích nói: “Anh sợ hãi rồi sao? Anh nếu như sợ hãi thì quỳ xuống hôn gót chân của tôi, tôi sẽ tha cho anh một con đường sống.”

Tay đấm xung quanh cũng đều thuộc kiểu xem hóng chuyện không sợ chuyện lớn, lũ lượt cỗ vũ, muốn xem cuộc đối chiến giữa Lý Phàm và Nộ Lãng.

“He, ranh con, anh là người Đông đạo chủ mời tới, không thể vô dụng như vậy, tôi nếu như là anh nhất định sẽ đứng ra ứng chiến.”

“Có chút gan dạ được không hả, nếu đã có người khiêu chiến thì phải ứng chiến, cho dù là thua cũng phải đánh ra phong thái, mau chóng lên đi.”

“Kẻ đáng thương, tôi nghĩ cậu ta nhất định là bị lời khiêu khích của Nộ Lãng dọa tè ra rồi, các anh nhìn dáng vẻ run rẩy của cậu ta đi, giống như đứa trẻ rời xa vòng tay của mẹ vậy, ha ha ha.”

Bình luận

Truyện đang đọc