THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Đang lúc đội trưởng đội một khàn cổ kêu gọi trợ giúp thì một viên đạn bắn trúng mi tâm của anh ta.

Đội trưởng đội một chết không nhắm mắt nhìn về phía đạn bắn tới rồi cơ thể ngã rầm xuống đất.

Lý Phàm đã thay băng đạn, sau khi bắn giết đội trưởng đội một thì giơ súng bắn ba tên còn lại đang cuống quít lùi về sau.

Sau ba phát “đoàng đoàng đoàng” thì toàn bộ Đội đặc công số một thành người chết.

A Quang kinh ngạc nhìn cảnh tượng Lý Phàm một súng bắn giết đối thủ, toàn thân kϊƈɦ động máu sôi trào, trong nháy mắt thành người em trai say mê Lý Phàm.

“Đậu xanh, ngài Lý đây là trâu trêи trời, cầm súng ngắn vậy mà chiến đấu chống lại một tiểu đội. kĩ thuật bắn súng này thật sự là tuyệt, so với Thần Thương Thủ còn thần kì hơn.”

Khóe miệng Trần Hiểu Đồng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, cảm thấy mình không lựa chọn sai, Lý Phàm càng mạnh đối với Trần Hiểu Đồng mà nói càng là chuyện tốt.

Bởi vì Lý Phàm hùng mạnh thì có thể che chở Trần Hiểu Đồng, để Trần Hiểu Đồng không cần quay lại thời gian lo lắng đề phòng trong quá khứ nữa.

“Anh Lý Phàm thật sự rất lợi hại, so với tôi tưởng tượng còn lợi hại hơn một chút.”

Khang Văn Hân nghe cuộc trò chuyện của hai người, chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng nói ra: “Cô, các cô nói cái gì đó? Tôi, sư phụ tôi anh ấy thế nào?”

“Cậu, cái kẻ hèn nhát này mau dậy đi xem đi, không xem thì cậu sẽ hối hận cả đời, phiên bản trực tiếp của bộ phim bom tấn phấn khích, so với phim Hollywood còn đặc sắc hơn gấp vạn lần.”

Trần Hiểu Đồng có chút hưng phấn nói.

Khang Văn Hân ôm Cố Bội Sam đang hôn mê lo sợ, thật sự là tò mò rốt cuộc Lý Phàm lợi hại cỡ nào.

Lý Phàm đã nhặt hai khẩu súng trường tấn công đeo lên vai, đồng thời lục tìm mấy cái băng đạn thăm dò ở trong túi.

Sau đó cầm khẩu súng trường tấn công trêи tay trái và tay phải của mình rồi nhìn về hướng có tiếng bước chân.

Đội thứ hai và thứ ba gần đó cùng nhau lao tới, vừa thấy Lý Phàm nhặt súng ống, đội viên đặc công lao tới đầu tiên trực tiếp bóp cò.

Có thể một mình lật đổ một Tiểu đội Đặc công, đây chắc chắn là kẻ vô cùng nguy hiểm, cho nên thành viên Tiểu đội Đặc công đều vô cùng bối rối không nghĩ được gì.

Đoàng đoàng đoàng.

Một loạt đạn bay tới, Lý Phàm cười khẩy, tránh qua một bên, trong khoảnh khắc đội viên đặc công nổ súng anh đã rời khỏi vị trí ban đầu.

Khi đội viên đặc công ý thức được mình bắn hụt, lúc đang chuẩn bị điều chỉnh họng súng thì cả hai tay Lý Phàm mỗi tay cầm một khẩu súng trường tấn công bắt đầu bắn.

Đoàng đoàng đoàng.

Tiếng súng phát ra tạo nên một tiết tấu nhịp nhàng, Lý Phàm không giống như đang nổ súng bắn mà ngược lại giống như là đang dùng tiếng súng tấu lên khúc nhạc.

Theo tiếng súng vang lên, từng người từng người đội viên đặc công ngã xuống đất, giống như là nguyên một mảng lúa mạch được thu hoạch bởi chiếc liềm.

Hình ảnh chiến đấu ở hiện trường truyền về bên trong xe chỉ huy, nhìn Lý Phàm như đi dạo trong sân vắng thu hoạch tính mạng đội viên đặc công, mặt Quỷ Nhị đã hoàn toàn biến thành màu xanh xám.

Khinh người, quả thật quá khinh người.

Mấy chục người thế mà không phải là đối thủ của một mình Lý Phàm, điều này nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải mình sẽ mất hết mặt mũi sao?

Long Hàn Quang cảm thấy sống lưng hơi lạnh, mơ hồ hối hận vì sự kϊƈɦ động của mình, lần này dường như là trêu chọc một đối thủ khó lường.

“Quỷ Lão Nhị, cậu nói nói người của sư môn cậu sẽ đến, họ đâu?”

Long Hàn Quang không nhịn được hỏi.

“Trêи đường, còn cần một thời gian nữa, Lý Phàm chết tiệt, sao có thể mạnh như vậy?”

Quỷ Nhị căm hận nói xong, cầm lấy máy bộ đàm quát: “Tôi là Quỷ Nhị, Lâm Chính Nam, cho tất cả người của ông ép lên đi, toàn bộ hỏa lực áp chế Lý Phàm, có hỏa lực hạng nặng gì đều dùng tới. Đánh chết cậu ta, đánh chết cậu ta cho tôi!”

“Rõ, Bazooka mà tôi mang theo ở đây đã sẵn sàng, đang tiến hành ngắm chuẩn.”

Lâm Chính Nam cũng bị sự dũng mãnh của Lý Phàm hù dọa, không đợi Quỷ Nhị ra lệnh thì đã để cho thuộc hạ mang hỏa lực hạng nặng đem theo ra chuẩn bị kỹ càng.

Hai Bazooka được nạp đạn tên lửa, sau khi bệ phóng nhắm vào Lý Phàm và điều chỉnh thông số thì ấn thẳng vào núm phóng ra.

Vù vù.

Bazooka phóng ra hai ngọn lửa và hai quả tên lửa lao vút về phía Lý Phàm.

Lý Phàm nghe thấy có gì đó không ổn ở đằng xa, lập tức bắt đầu phi nước đại về phía trước, ngay trong khoảnh khắc tên lửa sắp rơi xuống đất và bùng nổ thì Lý Phàm đã đến trốn sau một đống cây rừng.

Vô số cây cối to lớn bị đốn hạ đã chặn được sóng xung kϊƈɦ do tên lửa gây ra, nhưng những đội viên đặc công chỉ bị thương đều gặp tai vạ, trực tiếp bị hai quả tên lửa nổ chết.

Nhìn làn khói dày đặc bay lên, Khang Văn Hân ôm Cố Bội Sam thật chặt trong lòng, cũng không để ý đã úp chặt mặt Cố Bội Sam vào ngực của mình.

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt đã làm cho Cố Bội Sam thức tỉnh, dưới sự chi phối của ham muốn sống còn Cố Bội Sam cắn mạnh vào ngực Khang Văn Hân.

“Gào!”

Khang Văn Hân kêu thảm một tiếng buông lỏng tay ra, Cố Bội Sam bất ngờ không đề phòng không có gì chống đỡ trực tiếp ngã xuống đất.

“Chao ôi! Tên khốn khϊế͙p͙ anh là muốn cùng đồ đê tiện kia hợp mưu giết tôi có phải hay không?”

Cố Bội Sam thở hổn hển, vẫn không quên phẫn nộ nổi bão.

Khang Văn Hân nhìn dấu răng trêи lồng ngực, khóc không ra nước mắt nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá quá căng thẳng cho nên không để ý tới tình hình của cô.”

Trần Hiểu Đồng siết quả đấm nói: “Mọi người đừng có gào lên, lại có một đám người xông tới, những người này quá điên cuồng, vậy mà dùng đến cả Bazooka, mọi người mau nghĩ cách gọi người, anh Lý Phàm cho dù là siêu nhân cũng không gánh được sự tấn công của nhiều người như vậy.”

A Quang lấy lại tinh thần, vội vàng móc điện thoại ra: “Tôi gọi điện thoại cho Thiên Gia.”

Tìm số của Sở Trung Thiên rồi bấm, A Quang hoảng vội vàng nói: “Thiên Gia, không xong rồi, chúng tôi bị người ta bao vây ở lâm trường, quân số của đối phương đông đảo, còn có bệ phóng tên lửa, nhanh phái người đến cứu chúng tôi.”

Trong lòng Sở Trung Thiên rất khó hiểu, nghĩ mãi mà không rõ chỉ là thẩm tra mấy người ngoài mà sao lại làm ra trận chiến lớn như thế, Bazooka cũng mẹ nó lấy ra, không phải là đang quay phim chứ?

Chỉ vừa ngẩn người một chút, Sở Trung Thiên đã nghe thấy tiếng súng trong điện thoại di động, Sở Trung Thiên lập tức hiểu rõ đây không phải giả.

“Tôi đã biết, vậy thì nghĩ cách cho các cậu, cậu liều chết cũng phải bảo vệ sự an toàn của ngài Lý!”

A Quang không còn gì để nói, hiện tại lại chính là Lý Phàm bảo vệ sự an toàn của họ, nếu không có Lý Phàm e rằng mình và những người này đã chết tám trăm lần từ lâu rồi.

Sở Trung Thiên biết tình hình khẩn cấp, không chờ A Quang đáp lời liền cúp điện thoại, sau khi do dự một chút thì Sở Trung Thiên bấm số điện thoại của đội trưởng Chương.

Sở Trung Thiên đã có nhiều pha đánh nhau với lính tuần tra, lính tuần tra nào của Hán Thành thật sự có thực lực thì Sở Trung Thiên biết rất rõ ràng, trong đó năng lực mạnh nhất nhất có thể gánh vác thì không ai khác ngoài đội trưởng Chương.

“Này, đội trưởng Chương, nói ngắn gọn, người của tôi và ngài Lý, Lý Phàm bị kẹt ở lâm trường, người bao vây họ có hỏa lực hạng nặng, đã bắt đầu đột kϊƈɦ, cầu xin anh có thể kịp thời ra tay trợ giúp chính nghĩa.”

Câu trợ giúp đỡ chính nghĩa từ trong miệng Sở Trung Thiên nói ra khiến đội trưởng Chương cảm thấy có chút là lạ, nhưng nghe thấy có liên quan đến Lý Phàm thì đội trưởng Chương lập tức đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc