THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Làm vậy chính là điếc không sợ súng, dù gì đã đóng kịch thì cũng không ngại diễn sâu thêm chút.

Mọi người vừa nghe vậy, vô cùng ngưỡng mộ, nói: “Tổng giám đốc Triệu giỏi quá! Sau này nhất định phải cùng cậu lăn xả!”

Hiện giờ trong mắt Tô Nhã chỉ chứa mỗi Triệu Hải, hơn nữa cô ta càng nhìn càng thấy anh ta đẹp trai, hận không thể một hớp nuốt chửng Triệu Hải.

Cô ta nhất định phải giành được người đàn ông này.

Do đó, cô ta đã vào nhà vệ sinh một lát, cố ý mặc ít đi chút để tiện cho những việc sau đó.

Lúc quay lại phòng bao, cô ta ngồi cạnh Triệu Hải, như có như không dụ dỗ Triệu Hải, khiêu khích đối phương đến độ ngứa ngáy khắp người.

Nhất là Triệu Hải chính là tay chơi chính hiệu, liếc mắt một cái đã biết hiện giờ bên trong Tô Nhã có mặc hay không, anh ta cười haha rồi cụng ly với Tô Nhã.

Ở dưới gầm bàn, hai người đang mùi mẫn không thôi.

Thời cơ đã chín muồi.

Tô Nhã canh đúng lúc rồi nói: “Lý Phàm, cái tiệm cậu mở tên gì vậy, một năm kiếm được mấy đồng? Hay là cậu đóng cửa rồi qua chỗ Triệu Hải làm đi.”

Hiện giờ cô ta hoàn toàn không xem Lý Phàm ra gì.

Tưởng ở rể nhà họ Cố là hay ho sao?

Chẳng qua chỉ là tên vô dụng.

Hiện giờ, Tô Nhã nói vậy, nhất định là cố ý. Theo cô ta nghĩ, dù Lý Phàm có hay hơn nữa, thì mở một cái tiệm rách nát mà có thể so với tổng giám đốc Triệu giỏi giang sao?

Doanh thu một tháng của người ta cả mấy tỷ.

Vì vậy, Tô Nhã vừa dứt lời, mọi người trong phòng bao đều nhìn chằm chằm Lý Phàm với đủ loại ánh mắt.

Triệu Hải cũng nhướng mày nhìn sang.

Anh ta chau mày, cười giễu hỏi: “Lý Phàm, cậu mở tiệm rồi hả? Vừa nãy sao cậu không nói chứ.”

Lý Phàm bình tĩnh đáp: “Làm ăn nhỏ, sao giỏi giang như tổng giám đốc Triệu được.”

Thực ra, Lý Phàm sợ khi anh nói ra, đám người Triệu Hải sẽ tìm cơ hội mà chen vào.

Anh chỉ tiện tay đã tiêu mất một trăm hai mươi tỉ mua tiệm SPA Đình Mỹ.

Anh vô cùng chán ghét đám đồng nghiệp bằng mặt không bằng lòng này.

Mấy người này nói chuyện từ nãy đến giờ, mà câu nào cũng nhắc đến anh, câu nào cũng châm chọc, nhục mạ.

Triệu Hải cười haha, nhướng mày hỏi: “Tiệm gì, nói nghe thử nào, để tôi xem có cơ hội hợp tác cùng các cậu không.”

Thằng nhóc này cũng mở tiệm được?

Buồn cười!

Lý Phàm nói như thật: “Cũng là tiệm spa thôi, sở hữu ít cổ phần được tặng không, cũng không tính là bao, được cái tự do làm chủ.”

Triệu Hải chau mày, nói: “Ra là vậy à, hèn gì xem thường bên tôi. Cũng được đấy, mọi người đều sống tốt thì tôi vui rồi. Vậy ngay tại đây, tôi chúc cậu sớm ngày một bước lên mây, mở rộng tiệm spa nho nhỏ đó ra khắp cả nước.”

Nói xong, Triệu Hải đề nghị mọi người cạn ly.

Mọi người một ngụm uống cạn, trong lòng họ đều rất khó chịu.

Vốn là đối tượng cho mọi người châm chọc, không ngờ Lý Phàm vậy mà lại mở được một cái tiệm spa nhỏ.

Dù là cổ phần được tặng không, cũng đã là khá ổn, còn sướng hơn nhiều so với đám người đi làm thuê như bọn họ.

Vừa ngồi xuống, Triệu Hải lại vội hỏi: “Đúng rồi, tiệm spa của các cậu tên gì, về tôi kiếm người hỏi thử, không chừng công ty chúng tôi còn có thể hợp tác với các cậu đấy.”

Lý Phàm gật đầu, đáp: “Nói hay không cũng vậy, chi bằng không nói, chỉ là cái tiệm nhỏ mà thôi.”

Nói xong, mọi người đều im lặng, rõ ràng họ không hề hứng thú.

Mà bên này, mọi người cũng đều chỉ chăm chăm nịnh bợ Triệu Hải.

Dù sao thì, anh ta mới là nhân vật chính của hôm nay.

Lý Phàm mở tiệm? Vậy cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi.

So với Triệu Hải, không có cửa.

Một tiệm spa nhỏ, còn có thể có triển vọng gì chứ?

Lý Phàm lặng lẽ ăn cơm, sớm biết sẽ thế này anh đã không đến.

Toàn ngồi xem Triệu Hải giả vờ, nhàm chán.

Bên này cơm no rượu say, hai người Triệu Hải và Tô Nhã cùng ra ngoài, nói là có chút việc.

Nhưng người trong phòng bao đều rõ, e là đi hú hí với nhau.

Nhất là đồng nghiệp nam trong phòng bao, tưởng tượng thân hình nóng bỏng của Tô Nhã, Triệu Hải đúng là được hời.

Quả nhiên, mười mấy phút sau, Triệu Hải trở lại phòng bao với sắc mặt phơi phới.

Tô Nhã vào sau, gương mặt hồng nhuận, quần áo nhăn nhúm.

Hơn nữa, sau khi hai người về phòng lại lập tức quấn lấy nhau.

Mọi người cũng chẳng nói gì, biết trong bụng là được.

Chỉ có Tống Văn Văn vô cùng tức tối, không ngờ lại bị hớt tay trên.

Chốc sau, trong phòng bao bắt đầu láo nháo, Triệu Hải hứng chí, ném chìa khoá xe GTR lên bàn, nói: “Tôi mua chiếc xe này cũng hơn nửa năm rồi, không còn muốn lái nữa, các cậu ai muốn thì trả nửa giá rồi lái đi đi, tôi chuẩn bị cuối năm đổi sang Ferrari.”

“Ôi chao! Tổng giám đốc Triệu giàu vậy sao? Ferrari?!”

“Quả là người có tiền, có thể làm gì tùy thích!”

Triệu Hải lắc đầu, cười nói: “Tiền ấy mà, có thể tiêu thì có thể kiếm, huống hồ, lái Ferrari ra ngoài oách biết bao.”

“Tổng giám đốc Triệu giỏi thật!”

“Lúc đó chở chúng tôi lượn vài vòng nhé.”

Triệu Hải cười nói: “Ý hay, ý hay.”

Ánh mắt Tô Nhã nhìn Triệu Hải càng nồng nàn hơn, xem ra cô ta đã chọn đúng.

Ferrari!

Mười hai đến mười lăm tỉ một chiếc đó!

Cũng chính lúc này, không biết ai đột nhiên thốt lên.

“Trời đất! Các cậu xem, có tin nóng, tổng giám đốc Triệu, có người dùng một trăm hai mươi tỉ mua đứt tiệm SPA Đình Mỹ rồi!” Người kia chấn kinh, nói.

“Bao nhiêu?!”

Mọi người kinh ngạc!

Một trăm hai mươi tỷ mua đứt tiệm SPA Đình Mỹ?

Trước kia bọn họ đều là nhân viên của tiệm SPA Đình Mỹ đấy.

Triệu Hải sững sờ, cũng rất ngạc nhiên, nói: “Dùng một trăm hai mươi tỉ mua một tiệm SPA Đình Mỹ? Giàu thật đấy, lần này Chu Phong Hoa được lời rồi, cũng không biết người mua bí ẩn kia là ai, có nhắc đến không?”

“Không có, chỉ có một tấm hình chụp trộm bên sườn mặt.”

Người kia lắc đầu, phóng to bức ảnh trong điện thoại.

Lúc này, mọi người đều vây lại, cùng quan sát.

Mẹ nó, thật giàu quá đi.

Tấm hình hơi mờ, hơn nữa còn chụp khá xa, rõ ràng là chụp trộm.

Đột nhiên!

Tô Nhã kinh ngạc thốt lên: “Người này sao lại giống Lý Phàm quá vậy?”

Trong nháy mắt, cả phòng bao im lặng kỳ lạ.

Người này giống Lý Phàm?

Buồn cười thật!

Mọi người đều trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không bỏ sót chi tiết nào.

Mẹ nó!

Càng nhìn, đám đồng nghiệp càng kinh ngạc, thật giống nhau!

Hơn nữa, ngay cả quần áo cũng giống hệt bộ anh mặc hôm nay.

Không khí, rất yên tĩnh.

Mọi người trong phòng đều ngước đầu, mắt dán chặt lên người Lý Phàm, nhưng người ở sau thế mà vẫn còn đang tỉnh bơ nghịch điện thoại.

Đúng vậy, anh đang nói chuyện với Tiền Phúc, sắp xếp một số công việc.

Lúc này, Lý Phàm thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm như thấy ma, lông tơ cả người đều dựng đứng, đầu óc cũng căng thẳng.

“Các người nhìn tôi như vậy làm gì?” Lý Phàm cất điện thoại, hơi khó hiểu.

Tô Nhã là người đầu tiên không kiềm được, choáng váng hỏi: “Lý Phàm, tiệm spa cậu mở, không phải là SPA Đình Mỹ chứ?”

Lý Phàm sững người, ngẫm nghĩ, nói: “Cô nói vậy cũng đúng, thật ra không có gì đâu, chỉ là khoản đầu tư nho nhỏ thôi, cũng không mắc.”

“Không mắc?”

Giây phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Có kiểu giả vờ như vậy sao?

Mười hai tỷ mà bảo là không mắc?

Triệu Hải hơi biến sắc, cau chặt mày, bỗng dưng anh ta cảm thấy khó chịu, sau đó cười quái gở, nói: “Lý Phàm, cậu đừng khoác lác nữa, đó là một trăm hai mươi tỉ đấy, cậu thật sự đã mua đứt tiệm SPA Đình Mỹ sao?”

Lý Phàm nhìn quanh một vòng, mọi người đều trợn tròn mắt, tha thiết muốn biết gì đó từ miệng Lý Phàm nói ra.

Lý Phàm giả bộ ngẫm nghĩ, khẽ xoa cằm, nói: “Đúng vậy, là tôi mua, cũng mới một trăm hai mươi tỉ thôi, cũng bằng tiền tiêu vặt trong một tháng của tôi.”

Triệu Hải hít một hơi lạnh, ánh mắt đầy kinh ngạc, hỏi với vẻ khó tin: “Một trăm hai mươi tỉ, tiền tiêu vặt trong một tháng?”

Cậu cũng thật biết giả vờ đó!

Một thằng ở rể vô dụng, lấy đâu ra một trăm hai mươi tỉ?

“Mắc sao? Đối với tôi đều là chuyện cỏn con, chỉ là mấy con số thôi mà.” Lý Phàm nhún vai, dáng vẻ thản nhiên.

Xin thứ lỗi, là các người bắt tôi giả vờ đấy chứ.

“Ôi chao! Lý Phàm, cậu…”

Nhất thời, mọi người đều câm nín, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Đây hẳn không phải là làm bộ đâu.

Cú này vả đau thật.

Bình luận

Truyện đang đọc