THIẾU CHỦ BÍ MẬT

Cố Tuấn Hào nghe Cố Họa Y nói câu này thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, anh ta đứng bật dậy, chỉ vào cô mà mắng: “Cô nói gì? Bảo tôi xin lỗi cô và thằng vô dụng Lý Phàm kia sao? Cô nằm mơ à?!”

Cố Tuấn Hào gần như phát điên, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo đầy giận dữ.

Sau đó anh ta quay lại đối mặt với ông Cố mặt lạnh rồi nói: “Ông nội, ông nghe xem Cố Họa Y đang nói gì kìa? Cô ta yêu cầu cháu xin lỗi? Bắt cháu xin lỗi cũng thôi đi, cô ta lại còn có gan yêu cầu ông cũng phải xin lỗi, cô ta định làm gì? Đây là tâm Tư Mã Chiêu, người qua đường nhìn cũng biết! ông nội, ông không thể bỏ mặc ô ta như vậy.”

Cố Họa Y chết tiệt này đúng là đang nằm mơ mà.

Không ngờ cô lại nói lời như vậy được, chẳng phải là không coi ông nội ra gì sao?

Cô coi ông nội là ai?

Là người có thể xin lỗi người khác một cách bừa bãi à?

“Ông nội, cháu thấy Cố Tuấn Hào nói đúng, Cố Họa Y bây giờ đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung, chị ta không hề coi trọng ông, còn muốn ông phải xin lỗi kẻ vô dụng Lý Phàm kia nữa. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì nhà họ Cố chúng ta làm sao có thể đứng vững ở Hán Thành này nữa?”

Cố Bội Sam lúc này cũng cuống quýt nói, lông mày nhướn lên, vẻ mặt rất không vui.

Các giám đốc cấp cao của công ty cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể nuốt trôi Cố Họa Y cả gan vọng tưởng này!

Đương nhiên ông cụ Cố rất tức giận, ông ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Cố Họa Y, trầm giọng quát: “Cô nói lại những lời vừa nãy một lần nữa!”

Cố Họa Y rùng mình, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nâng chiếc cằm trơn bóng lên rồi nói: “Cháu… cháu muốn mọi người phải xin lỗi.”

Cộp!

Ông cụ Cố gõ mạnh cây gậy trong tay xuống gạch lát nền, vẻ mặt rất khó coi, khoé mắt cũng lộ rõ vẻ tức giận, ông ta quát lên: “Hỗn láo! Cô nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho tôi?”

Ông Cố vô cùng tức giận, cả người run lên vì phẫn nộ.

Không ngờ hôm nay cháu gái lại gây khó dễ cho mình.

Muốn ông ta xin lỗi?

Đùa à?

Cả đời Cố Tử Sâm chưa bao giờ phải xin lỗi ai!

Chứ đừng nói là xin lỗi kẻ vô dụng ăn bám nhà họ Cố đó!

“Cô thật sự cho rằng công ty thuốc Vân Sinh của nhà họ Cố không hợp tác với tập đoàn Vinh Khang thì sẽ chết đói sao?” Mặt ông cụ Cố lạnh lùng, hơi thở cuồng bạo khiến mọi người xung quanh hít thở không thông!

Đã bao lâu rồi ông cụ không tức giận như thế? Ông mà giận thì mọi người đều sợ chết khiếp.

Đương nhiên Cố Họa Y cũng cảm nhận được khí thế của ông Cố, sự uy nghiêm đó khiến cô cũng hoảng sợ.

“Đúng vậy! Không hợp tác với tập đoàn Vinh Khang thì công ty thuốc Vân Sinh vẫn có thể hợp tác với những công ty khác, chỉ là sẽ ít lợi nhuận hơn thôi. Cố Họa Y cô còn muốn lấy điều này ra để ép tôi và ông nội thì đúng là mơ tưởng hão huyền!”

Cố Tuấn Hào lên tiếng châm ngòi phụ hoạ, chỉ cần chút hảo cảm cuối cùng ông nội dành cho Cố Họa Y cũng mất đi thì anh ta sẽ dễ xử lý.

“Cố Họa Y, tôi khuyên chị mau mau xin lỗi ông nội đi, rút lại những gì vừa nói sau đó giao hợp đồng cho Cố Tuấn Hào.” Cố Bội Sam đứng bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh lùng, trong mắt là vẻ mỉa mai.

Nhưng.

Cố Họa Y lại nói: “Ông nội, chuyện hôm qua vốn là do ông và Cố Tuấn Hào sai, tại sao mọi người không thể xin lỗi!”

Chát!

Ông cụ Cố vung tay lên, tát mạnh vào mặt Cố Họa Y rồi gào lớn: “Đủ rồi! Cô dám nói thêm câu nữa thì tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Cố!”

Cái tát này khiến Cố Họa Y cực kỳ tủi thân, má cô đã hằn lên dấu tay đỏ tươi.

Cô cay đắng siết chặt nắm đấm, quật cường nhìn ông Cố rồi nói: “Lẽ nào ông nội làm sai thì không cần xin lỗi sao?”

Ông cụ Cố giận run người, chỉ tay vào Cố Họa Y khiển trách: “Phản rồi, phản rồi, cô còn dám cãi lại à? Tôi đánh chết cô!”

Nói xong ông cụ Cố giơ cây gậy trong tay lên định đánh vào người Cố Họa Y.

Nhưng suy đi nghĩ lại ông ta vẫn hạ tay xuống, nhíu mày lạnh giọng quát tháo: “Cô muốn giữ hợp đồng tập đoàn Vinh Khang thì cứ giữ đi, tôi không tin công ty thuốc Vân Sinh không có tập đoàn Vinh Khang thì không tồn tại được!”

Nói xong ông cụ Cố dẫn đoàn người ra khỏi phòng họp.

Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam cùng mấy người vai dưới ở phía sau đều hả hê nhìn Cố Họa Y: “Cố Họa Y, cô cũng to gan thật, còn định để ông nội xin lỗi nữa, tên vô dụng Lý Phàm kia dạy cô à? Ha ha, đúng là ngu ngốc!”

“Đúng thế, Cố Họa Y, đừng tưởng hợp tác với tập đoàn Vinh Khang chỉ cô mới có thể phụ trách là có thể uy hiếp công ty thuốc Vân Sinh chúng tôi. Cô cũng nghe thấy lời ông nội nói rồi dấy, không hợp tác với tập đoàn Vinh Khang lần này thì Vân Sinh cũng không sập được.”

Nói xong mấy người họ cười ngông nghênh bỏ đi.

Trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại một mình Cố Họa Y, cô lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi ra khỏi phòng họp, xuống lầu dưới.

Vừa xuống lầu, Cố Họa Y đã trông thấy Lý Phàm vẫn luôn chờ mình bên dưới.

Lý Phàm mỉm cười với cô, bước tới gần rồi hỏi: “Thế nào, mọi chuyện ổn chứ?”

Chát!

Cố Họa Y vung tay tát thằng vào mặt Lý Phàm không hề báo trước, mọi uất ức tích tụ lúc này mới được trút bỏ, cô hét lên: “Đều tại anh! Tại sao lại gửi cho tôi tin nhắn đó? Giờ thì hay rồi, mấy người ông nội không quan tâm đến việc hợp tác với tập đoàn Vinh Khang, giờ đây nó chỉ là một đống giấy vụn! Mọi người đều cười nhạo tôi, ánh mắt họ như từng mũi dao đâm vào người tôi!”

Nhìn thấy Cố Họa Y phát điên, Lý Phàm rất đau lòng.

Anh cũng đã thấy vết tát trên má Cố Họa Y, anh đưa tay xoa nhẹ rồi dịu dàng nói: “Ông nội đánh à?”

Cố Họa Y hất tay Lý Phàm ra rồi giận đùng đùng bỏ đi.

Lý Phàm vội lái xe điện đuổi theo, anh nói: “Anh đưa em về, nơi này cách nhà chúng ta mấy kilomet đấy.”

Cố Họa Y giận hờn đi ở phía trước, cô quay đầu hung dữ nói: “Anh cứ mặc kệ tôi!”

Nhìn thấy vẻ tức giận của cô, Lý Phàm bất đắc dĩ thở dài, đành phải chậm rãi đi theo phía sau.

Cảnh tượng này nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Có lẽ không chịu được ánh nhìn của mọi người xung quanh, cũng có thể vì đi bộ mệt, Cố Họa Y bỗng dừng lại, quay người ngồi vào ghế sau rồi lạnh mặt, tức giận nói: “Đi mau!”

Lý Phàm cười nhẹ, đi xe đạp điện chở Cố Họa Y về nhà.

Trên đường về nhà, Vương Cẩn Mai đã nổi điên, bà ta đã biết chuyện ở phòng họp thông qua Cố Thiệu Huy.

“Cố Họa Y, có phải con điên rồi không mà lại dám yêu cầu ông nội xin lỗi con trước mặt bao người như thế? Nếu ông nội con tức giận, đuổi con ra khỏi nhà họ Cố thì sau này chúng ta phải làm sao?”

Cố Họa Y thờ ơ nói: “Đây là chuyện riêng của con.”

Vương Cẩn Mai nghe câu này, sắc mặt tái xanh mắng: “Chuyện riêng của con? Đây là chuyện của cả nhà chúng ta! Mẹ không cần biết, bây giờ con đến nhà cũ xin lỗi ông nội cho mẹ, nếu không mẹ coi như không có đứa con gái này!”

Tâm trạng Cố Họa Y lúc này cũng rất rối, cô tin lời Lý Phàm nhưng không ngờ kết quả lại tệ thế này.

Đột nhiên cô quay đầu, nhìn Lý Phàm đang bận rộn dọn dẹp, mắt đỏ hoe hỏi: “Anh nói ông nội và mấy người Cố Tuấn Hào sẽ đến cầu xin tôi, có phải là thật không?”

Bình luận

Truyện đang đọc