THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 1107

Bạch Dương nghiêng đầu, biểu cảm muốn có bao nhiêu sự vô tội thì có bấy nhiêu: “Tôi thấy lúc nãy sếp Cố nói như vậy, rõ ràng rất ngưỡng mộ tôi, rất đố ky với tôi, nên tôi mới bảo sếp Cố cũng làm như vậy, không sai chứ.”

Bịch!

Cố Việt Bân trực tiếp ngã xuống đất, cơ thể khẽ co giật.

Bạch Dương bị tiếng ngã xuống đất của ông ta làm cho giật mình, vội vàng hỏi: “Sếp Phó, ông ta làm sao vậy?”

Khóe miệng của Phó Kình Hiên giần giật: “Chắc là nghe em nói thế, ông ta tức đến nỗi ngã lăn quay ra ấy mà”

Hóa ra là thế.

Bạch Dương bĩu môi: “Ông ta yếu đuối ghê, có thế thôi mà cũng té.”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Hơi yếu đuối thật.”

Vào lúc này, bà Cố dẫn Cố Mạn Tình đi vào, vừa khéo nhìn thấy Cố Việt Bân nằm trên mặt đất, bà ta khựng bước, biến sắc, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh ông ta, giọng nói vút cao: “Việt Bân.”

“Ba ơi!” Cố Mạn Tình cũng nhanh chóng chạy theo bà Cố, dìu Cố Việt Bân dậy.

Cố Việt Bân không hề bị ngất, bà Cố vội vàng làm cấp cứu cho ông ta như xoa bóp nhân trung.

Một lúc sau, Cố Việt Bân cũng tỉnh táo lại đôi chút, không còn tức giận như ban nấy nữa, cơ thể ông ta cũng không còn co giật nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.

Bà Cố vuốt ngực ông ta rồi cất tiếng hỏi với chất giọng đầy lo lắng: “Việt Bân, ông không sao chứ?”

“Không sao cả.” Cố Việt Bân khoát tay: “Eo anh hơi đau thôi.”

Cứ như bị kim châm vậy.

“Đau eo hả?” Bà Cố cúi đầu nhìn thử: “Có phải ngã đập vào eo không?”

“Chắc thế.” Cố Việt Bân chống eo rồi đáp.

Bà Cố sốt ruột: “Đi thôi, em đưa anh vào bệnh viện kiểm tra thử.”

“Khoan đã.” Cố Việt Bân đẩy tay bà ta ra rồi quay người lại, nhìn vào căn phòng nghỉ của Phó Kình Hiên và Bạch Dương: “Sếp Phó, tôi có thể tha cho Bạch Dương, không †ống cô ta vào nhà tù nhưng cô ta cũng phải xin lỗi Cố Mạn Tình nhà tôi chứ?”

Bạch Dương nhíu mày, vừa định lên tiếng.

Phó Kình Hiên cướp lới: “Thế con gái ông cũng phải xin lỗi Bạch Dương chứ? Không chỉ mỗi mình Lý Thất, trước kia Cố Mạn Tình đã làm gì Bạch Dương, hình như cô ta còn chưa xin lỗi Bạch Dương đâu, bởi thế ông có tư cách gì đòi Bạch Dương xin lỗi nhà các người?”

“Cậu… Cố Việt Bân tức đến nghẹn lời, ông †a phất tay, hừ một tiếng: “Được lắm, các người giỏi lý do lý trấu lắm, tôi không nói lại hai người.”

Ông ta cười lạnh rồi nhìn Bạch Dương: “Bạch Dương, tốt nhất là cô giữ Sếp Phó cho thật kỹ, khiến cho cậu ta bảo vệ cô cả đời, chứ bằng không thì cô cứ chờ đó đi, chúng ta đi thôi!”

Ông ta quay người, muốn dẫn bà Cố và Cố Mạn Tình đi.

Nhưng Cố Mạn Tình còn lưu luyến quay người lại nhìn Phó Kình Hiên một lát rồi mới đi theo vợ chồng Cố Việt Bân.

Bình luận

Truyện đang đọc