THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 676

“Cậu nhiều lời với tôi như vậy, đây mới là mục đích thật sự của cậu chứ gì, cậu muốn tôi buông tay, không ngáng đường cậu theo đuổi Bạch Dương.” Phó Cảnh Đỉnh cười nhạo nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn cúi đầu, khẽ cười: “Anh nói không sai, đó thật sự là mục đích của em, nhưng hơn thế nữa, em cảm thấy bất bình thay cho cô ấy, vả lại, Phó Kình Hiên, anh chắc chắn sau khi anh và cô ấy tái hôn, anh có thể bảo vệ cô ấy thật tốt ư?

Mẹ anh, Cố Tử Yên, và cả nhà họ Cố, trừ khi anh loại bỏ toàn bộ đám người này, nếu không anh sẽ chẳng bảo vệ nổi cô ấy, anh sẽ chỉ khiến cô ấy chịu tổn thương một lần nữa, thế nên anh cứ ngẫm lại cho thật kỹ đi”

Dứt lời, Trình Minh Viễn vỗ vỗ vai anh, nói lời tạm biệt.

Lúc đi đến cửa, Trình Minh Viễn nhìn thấy bà cụ Cố và má Phùng, thoáng ngạc nhiên mấy giây, sau đó định cất tiếng chào hỏi.

Bà cụ Cố lắc đầu với anh ta.

Trình Minh Viễn hiểu ý của bà, rời đi.

Lúc này bà cụ Cố mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào, gọi: “Kình Hiên “

“Bà nội, bà tới rồi ạ” Phó Kình Hiên buông bàn tay đang xoa bóp ấn đường, lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn.

Bà cụ Cố ngồi xuống cạnh giường bệnh: “Thằng nhóc Trương Trình kia nói cháu bị sốt, thế nên bà đến đây xem cháu thế nào, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa cháu và thằng nhóc nhà họ Trình, Kình Hiên, cháu thật sự Dương Dương à?”

“Cháu yêu cô ấy, vẫn luôn yêu cô ấy, chỉ yêu một mình cô ấy.” Phó Kình Hiên rũ mắt trả lời.

Cho dù là Phong Diệp, hay Bạch Dương, vẫn chỉ có một người.

Anh yêu Phong Diệp trước, sau đó yêu Bạch Dương.

Cùng một người, anh phải lòng đến hai lân!

Bà cụ Cố nghe câu trả lời của Phó Kình Hiên, gương mặt bà không hề lộ vẻ ngạc nhiên, như thể bà đã biết từ lâu.

Lòng Phó Kình Hiên trùng xuống. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quả nhiên, tất cả mọi người đều biết, người anh yêu là Bạch Dương, thế nhưng không một ai nói với anh.

Nếu như có ai đó nói với anh, phải chăng anh sẽ nhận ra lòng mình sớm hơn một chút, nhận ra mình bị thôi miên sớm hơn một chút.

Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, nghĩ.

Bà cụ Cố thở dài: “Trước đó bà đã nói với cháu rồi, để cháu đừng hối hận, cháu nói cháu sẽ tuyệt đối không hối hận, vậy mà bây giờ…”

Phó Kình Hiên chỉ cảm thấy khuôn mặt mình, như bị ai đó tát mạnh một phát, vừa đau lại vừa rát.

Đúng vậy, trước khi bà nội đã từng khuyên nhủ anh, để anh đừng ly hôn, chung sống hòa thuận với Bạch Dương, thế nhưng anh chẳng thèm để vào tai, bà nội bảo anh đừng hối hận, lúc ấy anh rất kiên định mà rằng, cháu sẽ không hối hận.

Song bây giờ, anh thật sự hối hận…

Trái tim của Phó Kình Hiên đau đớn đến mức khó chịu…

Bà cụ Cố đã nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, võ vỗ mu bàn tay anh, nói: “Kình Hiên, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nghe lời thằng nhóc nhà họ Trình, buông tay đi”

“Không!” Biểu cảm của Phó Kình Hiên vừa hung ác vừa nham hiểu từ chối: “Cháu yêu cô ấy mười mấy năm, sao cháu có thể buông tay.”

Bình luận

Truyện đang đọc