THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 707

Nghe được những lời này gương mặt Cố Việt Bân trở nên sa sầm.

Bà Cố càng tức giận đến đỏ mặt: “Cút, bảo bọn họ cút đi!”

Những phương tiện truyền thông đó lại có thể lợi dụng con gái bà để tạo độ hot!

Thật là vô lương tâm mài!

“Bảo nhân viên bảo vệ đuổi tất cả họ đi.

Nếu ai không đi thì báo cảnh sát kiện bọn họ tội quấy rối!” Cố Việt Bân quát lên.

Trợ lý gật đầu: “Tôi biết rồi tổng giám đốc Cố, tôi sẽ đi làm ngay.”

Nói xong anh ta xoay người rời đi.

Ngay khi trợ lý vừa đi thì bác sĩ tới.

“Ông Cố, kết quả xét nghiệm dịch thể trong người cô Cố cho thấy có sáu tên đàn ông” Trong lúc bác sĩ nói cũng liếc nhìn Cố Tử Yên với ánh mắt kỳ lạ.

Người ta nói trong giới nhà giàu mới nổi rất hỗn loạn, trước đó anh ta còn không tin.

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn tin rồi!

“Sáu tên ư?” Bà Cố bị con số này làm cho khiếp sợ mà lập tức đứng dậy, cơ thể bà run lên.

Cố Việt Bân cũng như thế, ông ta không thể tin rằng lại có nhiều tên đàn ông xâm hại con gái mình như vậy.

“Tử Yên, Tử Yên đáng thương của tôi hu hu hu…” Bà Cố lập tức nhào lên người Cố Tử Yên, đau lòng khóc lóc thảm thiết.

Cố Việt Bân nghiến chặt răng, đấm mạnh vào tường: “Khốn nạn!”

“Việt Bân, ông phải báo thù cho Tử Yên đấy!” Bà Cố ngẩng đầu nhìn Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, sắc mặt u ám gật đầu: “Đương nhiên tôi phải báo cảnh sát để cho sáu tên khốn nạn kia phải ngồi tù!”

Nói rồi, ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát.

Bà Cố suy nghĩ một lúc rồi cũng lấy điện thoại ra.

Dù thế nào đi nữa, Tử Yên vẫn chưa hủy bỏ hôn ước với Kình Hiên, họ vẫn vợ chồng chưa cưới, Tử Yên xảy ra chuyện này, có lẽ nên nói một tiếng với Kình Hiên.

Nói không chừng Kình Hiên nhìn thấy Tử Yên bị ức hiếp sẽ cảm thấy thương tiếc sau đó không hủy hôn nữa thì sao?

Bà Cố giữ suy nghĩ như vậy rồi bấm gọi điện thoại cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhận điện thoại với giọng nói lạnh lùng và thờ ơ: “Chuyện gì vậy?”

“Kình Hiên, Tử Yên xảy ra chuyện rồi, cậu…

“Tôi biết rồi” Phó Kình Hiên ngồi trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào TV ở đối diện, nhẹ giọng đáp.

Trong TV đúng lúc đang phát tin tức Cố Tử Yên gặp chuyện không may, nhưng sắc mặt anh rất bình tĩnh, như thể người xảy ra chuyện không phải vợ chưa cưới của anh mà chỉ là một người không quan trọng mà thôi.

Bà Cố không thể chấp nhận được thái độ như thế của anh, nghiêm mặt nói: “Kình Hiên, nếu cậu đã biết chuyện xảy ra với Tử Yên, tại sao cậu vẫn thờ ơ như vậy?”

“Nếu không thì sao chứ? Tôi nên làm gì đây?” Phó Kình Hiên hỏi lại với vẻ mặt vô cảm.

Bà Cố nắm chặt điện thoại: “Cậu không thể đến bệnh viện thăm nó sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc