THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 747

Huống chỉ sợi dây chuyền đó là đặt làm theo yêu cầu, trên thế giới chỉ có một, trên mạng cũng không có hình ảnh, chỉ có một bức là do Cố Việt Bân đã đăng lên mấy ngày trước.

Nhưng dù cho có giống thì cũng có một vài chỗ khác biệt, người ngoài căn bản không thể bắt chước được.

Cách giải thích hợp lý nhất chính là Cố Mạn Tình có qua lại với Bạch Dương.

Có lẽ Bạch Dương đã đưa vòng cổ cho Cố Mạn Tình để Cố Mạn Tình đi tìm Cố Việt Bân.

Nhưng tại sao Bạch Dương lại làm như vậy?

Phó Kình Hiên liếc nhìn tầng lầu tối đen như mực, lông mày nhíu lại.

“Phó Tổng? Phó Tổng? Trợ lý Trương không nghe Phó Kình Hiên trả lời nên đã gọi hai tiếng.

Phó Kình Hiên lấy lại tinh thần: “Kiểm tra thân phận của Cố Mạn Tình, nhất là kiểm tra xem cô ta có qua lại với Bạch Dương hay không.”

Anh sợ Bạch Dương bị gạt!

Nếu Cố Mạn Tình đó có bất kỳ thân phận nào khác thì sẽ rất nguy hiểm cho Bạch Dương.

“Được!” Mặc dù trợ lý Trương không hiểu vì sao Phó tổng luôn để Bạch Dương và Cố Mạn Tình cùng một chỗ nhưng anh †a cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

Tắt điện thoại, Phó Kình Hiên đưa tay ra ngoài cửa kình, bún tàn thuốc xuống đất rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tầng lầu của Bạch Dương.

Anh nhìn cả đêm.

Ngày hôm sau, Bạch Dương thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi đến Thiên Thịnh.

Kết quả là vừa mở cửa ra thì đã thấy Phó Kình Hiến đứng đó.

Phó Kình Hiên vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, sắc mặt hơi mệt mỏi, hai mắt thăm quần, Bạch Dương cũng biết anh đã ở đây cả đêm qua.

“Anh đã ở trong xe cả đêm qua sao?”

Bạch Dương cau mày hỏi.

Ánh mắt Phó Kình Hiên chợt sáng lên: “Em đang quan tâm tôi sao?”

Nếu không thì làm sao cô có thể biết được anh đã ở trong xe cả đêm qua.

Bạch Dương bĩu môi: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không hề quan tâm đến anh.”

Nghe lời phủ nhận của cô, ánh mặt Phó Kình Hiên cũng trở nên ảm đạm, nhưng anh cũng không quá thất vọng vì chuyện này.

Nếu cô đã chú ý đến việc anh không rời đi, điều nấy đã nói lên cô vẫn còn quan †âm đến anh.

Anh đã rất vui.

“Bữa sáng!” Phó Kình Hiên cầm một cái túi đưa cho Bạch Dương, sợ cô lại từ chối nên vội vàng nói: “Yên tâm đi, không giống lần trước, lần này là tôi đã đặc biệt đến xếp hàng ở cửa hàng gần đây để mua bữa sáng cho em.”

“Anh tự xếp hàng để mua?” Bạch Dương hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Phó Kình Hiên khế gật đầu: “Ừm.”

Bạch Dương hơi rung động, Cô cũng đã từng ăn thử ở cửa hàng gần đây, mùi vị cũng khá ngon, có điều rất khó để mua được, bởi vì những bác gái kia đã xếp hàng để mua lúc trời còn chưa sáng.

Thật không thể ngờ được là một người đàn ông sống an nhàn sung sướng, muốn làm gì chỉ cần mở miệng là có người khác làm giúp, hôm nay lại tự mình đi xếp hàng mua bữa sáng cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc