THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 817

“Tôi ra nước ngoài phá đứa bé này.”

Bạch Dương sờ bụng, vẻ mặt lạnh nhạt, đáp: “Trước đó vì chuyện Cố Tử Yên bảo Lâm Diệc Hàng làm, cho nên hiện tại tôi không giám làm phẫu thuật tại bệnh viện trong nước, bởi vậy mới phải chọn bệnh viện ở nước ngoài, thật ra thị thực cũng đã xin được một thời gian rồi, nhưng vì có hơi bận nên vẫn chưa đi, mà hiện tại đứa bé đã được ba tháng, không thể chậm trễ thêm nữa, nếu còn trì hoãn thì sẽ không dễ phá thai.”

Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Một nguyên nhân khác là vì cô sợ mình kéo dài thêm nữa, tình thương của mẹ trào dâng sẽ khiến cô thật sự không nỡ phá đứa nhỏ này.

Nghe thấy lời Bạch Dương nói, đôi con ngươi của Lương Triết hơi co rút, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi, cậu ta rũ mắt miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ôn hòa mỉm cười nói: “Thế đến lúc đó em lại đi cùng chị nhé.

“Không được, không phải trước đó cậu đã nói, sau khi show catwalk tại Nam Giang kết thúc, ngay ngày hôm sau cậu phải đi ghi hình một Chương trình giải trí sao? Thời gian đúng vào thứ bảy, làm sao cậu có thời gian đi với tôi, làm việc cho tốt đi, A Khởi sẽ đi cùng tôi.” Bạch Dương vỗ vai cậu ta.

Lương Triết giả bộ mất mát thở dài: “Vậy được rồi.”

Bạch Dương thấy cậu ta giống như đứa trẻ đòi kẹo mà không được, cô cười kéo ngăn kéo, rót cậu ta một chén trà bạc hà: “Đừng buồn, uống chén này đi, thứ cậu thích nhất đó.”

Nhìn chén trà tản ra mùi hương bạc hà thơm ngát, ánh mắt Lương Triết u ám, trên mặt lại xuất hiện nụ cười lần nữa: “Cảm ơn chị, vẫn là chị hiểu em.”

Cậu ta nhấc tách trà lên uống một ngụm, dáng vẻ cực kỳ vui.

Nhưng chỉ có cậu ta tự biết, cậu ta không hề vui, cậu ta ghét nhất là phải uống trà bạc hà gì đó.

Người thật sự thích uống trà bạc hà, là Phó Kình Hiên, không phải cậu ta!

Nhưng cậu ta lại không thể nói ra những những lời này, cậu ta không dám tưởng tượng nếu chị biết cậu ta bắt chước Phó Kình Hiên thì sẽ có phản ứng gì, sẽ nghĩ gì về cậu ta.

Nghĩ đến khả năng chị sẽ dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn mình, chắc cậu ta sẽ phát điên mất!

Lương Triết vội vàng uống xong chén trà bạc hà thì đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.

Bạch Dương vốn muốn đưa cậu ta ra ngoài, nhưng lại bị cậu ta từ chối.

Đi ra khỏi văn phòng, sau khi Lương Triết đóng cửa lạ, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng.

Cậu ta đi đến trước thang máy, ấn số †ầng đi xuống, sau đó khom người ngay trước một chậu cảnh bên cạnh thang máy.

Sau đó, cậu ta hé miệng, vói tay vào trong miệng, mặt không chút thay đổi móc cổ họng mình, nôn hết toàn bộ số trà bạc hà mới uống ra.

Nôn xong, cậu ta thở hắt một hơi, đứng thẳng người, lấy ra một tấm khăn tay từ trong túi áo, đương định lau miệng thì đằng sau vang lên một giọng nữ trêu tức: “Cậu vừa mới đi ra từ trong văn phòng của tổng giám đốc Bạch đúng không, vừa ra ngoài đã nôn hết những thứ mới uống, cậu nói xem, nếu để tổng giám đốc Bạch biết thì sẽ thế nào?”

Sắc mặt Lương Triết khẽ thay đổi, sau đó xoay người, ánh mắt như rắn độc nhìn người phụ nữ đang nói chuyện.

Người phụ nữ bị ánh mắt này của cậu ta dọa cho phát hoảng, chờ sau khi tỉnh táo lại thì huýt sáo nở nụ cười: “Chao ôi, ánh mắt thật đáng sợ, đây mới thật sự là cậu nhỉ.”

“Nếu cô dám nói cho chị tôi biết, tôi sẽ vặn đứt cổ cô.’ Lương Triết siết chặt khăn †ay, giọng điệu âm trầm vô tình.

Bình luận

Truyện đang đọc